Đường Chuyên

Chương 1522: Hổ Phách




Thành Trường An bao phủ trong mây đen, lúc này mới qua trưa nhưng trời tối như hoàng hôn, một trận mưa lớn sắp tới.

Một nữ tử nhỏ nhắn đôi mũ rủ từ hoàng cung vội vàng chạy ra, tới cửa, đằng sau truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.

Nữ tử thất kinh, chạy thật nhanh, thị vệ gác cửa muốn ngăn cản, nhưng nữ tử kia vén mũ, lộ ra khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế, thị vệ muốn ngăn cả liền dừng bước, lại nghe đằng sau có người hô vang:

- Hoàng thái hậu có lệnh, khuynh thành công chúa không được rời cung.

Thị vệ lần nữa vội vàng ngăn cản, nữ tử kia rút đoản kiểm sáng loáng ra đặt lên cổ:

- Các ngươi dám ngăn cản, ta lập tức sẽ chết ở đây.

Thị vệ lập tức ném vũ khí lui lại, Khuynh Thành công chúa là công chúa được tiên đế sủng ái nhất, là viên minh châu của Đại Đường, khiến tiên đế không lấy đất phong đặt hiệu, mà lấy hai chữ Huynh Thành, đủ thấy địa vị trong lòng tiên đế.

Khuynh Thành vừa rời hoàng cung một đám hoạn quan vội vàng chạy tới, tên cầm đầu mặt hung dữ lớn tiếng nói: truyện copy từ

- Khuynh Thành công chúa nghe chỉ, thái hậu không cho công chúa rời hoàng cung nửa bước.

Khuynh Thành càng hoảng loạn nhìn dáo dác, đúng lúc này một con bạch mã hí vang từ ngoài Huyền Vũ môn xông tới, tới bên Khuynh Thành dựng vó dừng lại, nhìn một cái là biết thần tuần vô cùng. Khuynh Thành mừng rỡ, kệ tiếng la hét đằng sau nhảy lên ngựa, không cần quất roi, con ngựa đó tự phóng đi.

Tên hoạn quan mặt hung dữ hừ một tiếng, đám hoạn quan đằng sau dẫn tới hơn mười thớt ngựa mã, nhảy lên đuổi theo.

Vó ngựa như sấm, người trên đường cuống cuồng né tránh, các loại hàng quán tức thì gặp họa, con bạch mã phóng bừa, Khuynh Thành không ngừng la hét bảo bọn họ tránh ra, vô số quả vàng từ tay nàng ném đi, coi như bồi thường.

Nàng quan tâm tới mạng người, nhưng đám hoạn quan đằng sau thì không, ngang ngược phóng qua, mười mấy người bị chiến mã xô gãy chân đứt gân, gào thét thảm thiết. Võ hầu tuần nhai thổi còi, ùa tới đường Chu Tước, hình thành bức tường người, còn kéo hàng rào sắt, chuẩn bị bắt kẻ gan lớn chùm trời dám thả ngựa phi trong thành.

Bạch mã sắp tới, Khuynh Thành kêu thảm, những võ hầu kia mặt lạnh lùng không hề có ý né tránh. Đường luật quy định, thả ngựa phi trong thành, đánh ba mươi roi, đày năm trăm dặm, chưa bao giờ nghe nói có ai ngoại lệ. Lần trước xảy ra chuyện này là Hoài An vương say rượu phóng ngựa bị bắt được, đánh ba mươi roi trước mặt mọi người, sau đó đày Lũng Hữu ba năm, từ đó không ai dám nữa, cho tới hôm nay.

Con bạch mã cực kỳ thần tuấn, không ngờ tánh được lưới do vũ hầu ném ra, tung mình bay qua tường người, men theo con đường đá phóng như bay.

Đám võ hầu chưa kịp phản ứng hơn mười con khoái mã đã tới như gió, xem thế có vẻ không định dừng lại, đội trưởng võ hầu vội bảo thuộc hạ tản ra tránh bị thương.

Hơn mười kỵ sĩ kia đều kỵ thuật bất phàm, khống chế dây cương dễ dàng vượt qua kẽm gai, cực kỳ thuần thục.

Khuynh Thành quay đầu lại nhìn truy binh, càng lo, không ngừng vuốt cổ bạch mã, mong nó chạy nhanh hơn, bạch mã như hiểu nàng, nhân lúc đường phố ít người, lần nữa tăng tốc, Khuynh Thành chỉ thấy gió đập vào mặt, bên tai toàn tiếng ù ù.

Cửa thành sắp đóng lại, bạch mã lách qua khe hở, chạy về phía Ngọc Sơn.

Kỵ sĩ đằng sau lấy kim bài ra, quan trông thành thất kinh, vội vàng lệnh mở cửa thành.

Hoạn quan mặt hung ác thấy Khuynh Thành chạy về phía Ngọc Sơn thì cuống lên, rống:

- Tuyệt đối không cho công chúa vào rừng trúc.

Nói dứt rút ngân đao đâm vào mông ngựa, chiến mã bị đau, liều mạng tăng tốc, chẳng mấy chốc đã tới đằng sau lưng Khuynh Thành.

Bầu tời âm u vang lên tiếng sấm rền, mưa đổ xuống như trút, hoạn quan khàn giọng rống:

- Công chúa dừng lại, hoàng thái hậu lệnh công chúa về cung.

- Ta không về, chết cũng không về, muốn gả thì ba ta đi mà gả, ta không gả cho người Hồ.

- Đây là mệnh lệnh hoàng thái hậu, không nghe chém!

Khuynh Thành bất chấp nước mưa rát mặt, cắn răng thúc ngựa, sắp tới rừng trúc rồi, chỉ cần vào rừng trúc sẽ có người làm chủ cho mình.

Tên hoạn quan rút một thanh loan đao ném đi, chỉ mong giết chết con ngựa, hắn nắm chắc có thể đỡ được Khuynh Thành trước khi nàng ngã xuống.

Đao vừa bay ra thì không biết bị thừ gì đánh bay, phát hiện ngựa của mình đã vào rừng trúc, hoạn quan sợ mất hồn, giơ cao kim bài:

- Nô tài phụng lệnh hoàng thái hậu mời Khuynh Thành công chúa về cung, vô ý mạo phạm uy nghiêm của lão tổ tông.

Lời vừa dứt mi tâm hắn xuất hiện lỗ máu, đám hoạn quan khác muốn xoay đầu ngựa nhưng đã quá muộn, mười ta tên hoạn quan ngã xuống ngựa, lăn lộn vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Một lão đầu tử tuổi rất cao chống gậy trúc chậm rãi đi ra, vừa đi vừa ho, tựa hồ chỉ ho thêm một cái nữa là chết, nhưng bước chân lại rất vững vàng, bên cạnh còn có đồng tử áo xanh che ô cho ông ta.

Lão đầu tử không răng nhìn thi thể đầy đất:

- Đã nói rừng trúc không cho người ngoài vào, lão tổ tông không muốn nghe thấy tiếng vó ngựa, từ khi Tiểu Vượng Tài chết, lão tổ tông không muốn thấy ngựa, các ngươi thật to gan.

Đồng tử nhặt kim bài lên:

- Bảo tổ tông, kim bài này có một con phượng hoàng.

Lão đầu tử cưng chiều vỗ đầu nó:

- Bằng vàng thì thu lấy đi, đừng bị người ta lừa mất, tới chợ đổi được nhiều kẹo lắm, ha ha ha.

Cùng lúc này trong rừng trúc xông ra một đám người, nhanh chóng mang thi thể người và ngựa đi, rửa sạch vết máu, rừng trúc thoáng cái khôi phục vẻ ban đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khuynh Thành thuần thục cưỡi ngựa xuyên qua rừng trúc, dừng ngựa trước một tảng đá lớn, vừa khóc vừa chạy vào căn nhà cỏ.

- Lão tổ tông, người cứu Khuynh Thành với...

Vân Diệp đặt cuối sách chữ cực to xuống, xoa đầu ướt đẫm của Khuynh Thành gục xuống gối mình:

- Sao thế, ai bắt nạt cháu, nói cho lão tổ tông, lão tổ tông đi đánh gãy chân hắn.

- Là mẫu hậu, bà ấy muốn gả cháu đi, lão tổ tông, Khuynh Thành muốn cả đời ở bên người.

Vân Diệp lấy khăn tay lau nước mắt cho Khuynh Thành, càng lau càng nhiều, cười vỗ má nàng:

- Khuynh Thành là đại cô nương rồi, đại cô nương tất nhiên phải gả đi, dù cháu không thích, chúng ta tìm người khác, không gả không được.

Khuynh Thành khóc càng to, nói không rõ ràng nữa:

- Mẫu hậu muốn gả cháu cho vương tử Đại Thực, chúng là người dã man, cháu không muốn. Mẫu hậu liền nhốt cháu vào ngọc lâu, nếu không phải có đệ đệ giúp thì cháu đã phải thành thân rồi.

Vân Diệp ngớ ra, mình lâu lắm rồi không rời rừng trúc, căn bản không biết, quay sang nhìn phó dịch tuổi cao.

Phó dịch đó khom người nói:

- Lão tổ tông không biết, vương tử Tháp Hi Nhĩ là nhi tử thứ chín của A Ba Tư vương, nghe nói từ nhỏ trí tuệ, khi sinh ra có sao xuất hiện giữa ban ngày, được định làm người kế thường vương vị.

- Kẻ này đúng là bất phàm, nghe đồn nói được hơn mười thứ tiếng, ba năm trước tới Đại Đường du học, định vào thư viện, bị Vũ Mị viện trưởng từ chối, liền chuyển sang Hoằng văn quán, năm ngoái đại khảo đứng đầu.

- Hiện đế quốc cần rất nhiều dầu hỏa, quốc gia cung ứng lớn nhất là Đại Thực.

Nghe phó dịch nói xong, Vân Diệp nhìn Khuynh Thành khóc như hoa đào trong mưa nói:

- Xem ra tiểu tử đó là nhân kiệt, cháu không động lòng sao?

Khuynh Thành lắc đầu:

- Trong người cháu không chỉ có dòng máu thái tông, còn có dòng máu của lão tổ tông, sao có thể vì chút dầu hỏa mà gả cho phiên bang.

- Đúng là đời sau kém đời trước, lão phu không quen thói này. Vân Tam, bảo với hoàng thái hậu, không nói chuyện hôn sự này nữa, lấy khuê nữ đổi dầu hỏa, thế mà cũng nghĩ ra được. Rồi hỏi Trình Thụ của hạm đội Lĩnh Nam xem hạm đội Lĩnh Nam có thể đánh trận được nữa không?

Khuynh Thành nghe thấy mình không cần phải gả cho Tháp Hi Nhĩ nữa thì mừng rỡ, thấy lão tổ tông nói chính sự, liền đứng dậy thêm nước nóng vào ấm trà, rồi tới hậu viện tìm Tiểu Miêu lão tổ tông thay y phục khô.

Cùng lúc đó trong điện Lưỡng Nghi, Tháp Nhi Nhi đang nói chuyện phong thổ Đại Thực, nhất là về tiên tri Mặc Hãn Mặc Đức.

- Ông cũng là nhà triết học, nhà hùng biện, nhà lập pháp, nhà quân sự, còn là người giải phóng, từng sáng lập vương triều vĩ đại nhất trên mặt đất, mở nơi gửi gắm tinh thần trên trời. Đặt ở cán cân nhân loại, còn ai vĩ đại hơn? Ai đạt được tới cảnh này.

Hoàng thái hậu cười nói:

- Nhân vật như thế đúng là đáng kính phục, có điều Đại Đường ta cũng có nhân vật như thế, Đại Đường hiện giờ hưng thịnh bình an là nhờ hai vị lão tổ tông, một là Ngụy vương, một vị còn lại là Sở quốc công danh tiếng lẫy lừng.

- Thánh nhân các ngươi đã qua đời, thánh nhân của chúng ta còn sống.

Một cung nữ già đi tới bên hoàng thái hậu thì thầm vài câu, mặt bà ta trở nên âm trầm, nói:

- Vương tử điện hạ, e ta không thể nhận lời cầu hôn của vương tử rồi.

- Vì sao? Chẳng lẽ vì huyết thống của ta không đủ cao quý? Học vấn của ta không đủ phong phú? Hay võ công của ta không đủ bảo vệ Khuynh Thành công chúa?

Hoàng Thái hậu lắc đầu:

- Đều không phải, vì lão tổ tông lên tiếng, không được gả công chúa cho dị tộc, đây là thiết luật. Vương tử mau về quê chuẩn bị chiến đấu đi, lão tổ tông không cho chúng ta dùng liên thân để lấy dầu hỏa, vậy chỉ còn lại một khả năng, đó là chiến tranh.

Tháp Hi Đề đứng bật dậy:

- Bất kỳ cuộc chiến phi nghĩa nào cũng thất bại trước phe có chân lý, bảy năm trước một trận lốc đen làm quý quốc hao binh tổn tướng, tới giờ vẫn có thể làm quý quốc trả giá đắt.

- Đám tướng quân nước ta không nghĩ thế.

Tháp Hi Đề cố nén giận, vẫn hết sức lịch sự thi lễ với hoàng thái hậu, rồi vội vàng rời đi.

Hoàng thái hậu nhíu mày:

- Lão tổ tông đã gần ba mươi năm không can dự vào triều chính, sao đột nhiên làm khó dễ?

Cung nữ già nói nhỏ:

- Hiện hoàng hậu luôn chọn từ trong ba nhà, hoàng hậu trước tới từ Vân gia, Khuynh Thành là nữ nhi của tiên hoàng hậu. Thái hậu làm thế rõ ràng khiến lão tổ tông bất mãn, có điều không nghiêm trọng, chẳng qua lão tổ tông thương Khuynh Thành thôi.

Hoàng thái hậu yên tâm, phái nhi tử hoàng đế đi thăm lão tổ tông, thuận tiện đón Khuynh Thành về.

Hoàng đế mười ba tuổi tới rừng trúc thì thấy hai vị lão tổ tông đi quanh một lão bà tử tóc bạc, miệng nói những lời hạ lưu chướng tai. Tránh làm ô nhiễm lỗ tai, hắn quyết đoán ra sau tìm Khuynh Thành tỷ tỷ, thuận tiện đòi bảo mã về, đồ tốt vào tay tỷ tỷ chẳng mấy chốc là mất.

Lý Thái gian nan đặt tấm thân béo ú xuongs ghế mây, thở phì phò:

- Gan bà không nhỏ, nếu như không phải lão phu tuổi cao đã lột sạch bà đi diễu phố.

Lão bà tử cười:

- Ngụy vương nhiều năm không gặp, khẩu vị vẫn độc đáo nhưu cũ, năm xưa lão thân là mỹ nhân hiếm có, nhưng ngài nhìn thấy Dương Tử liền bỏ chạy, làm Dương Tử thương tâm bao lâu.

Lý Thái cãi nhau căn bản không phải đối thủ của Cao Sơn Dương Tử, đành ngậm miệng.

Vân Diệp nhìn cầu vồng bên trời hỏi Cao Sơn Dương Tử:

- Mấy chục năm ân oán rồi, giờ nói ra vô vị, có điều bà không ở lại Bắc Hải làm hải tặc chạy về đây làm gì?

Cao Sơn Dương Tử gầy lắm rồi, rụt mình trong cẩm bảo như đứa trẻ, thở dài:

- Ngài cứ cướp của lão thân, cướp vàng của lão thân từ Đông Hải, sau cướp tôn nghiêm của trượng phu lão thân, cướp trái quả ở Nam Hải của Lão Thân, cướp tới Hồng Hải...

- Cả đời này lão thân bị ngài cướp bóc, sao năm xưa ngài không cướp luôn tâm thân thanh bạch của lão thân...

Vân Diệp mặt mày xấu hổ, tính háo sự của Lý Thái nổi lên, híp mắt nhìn Vân Diệp:

- Thực ra hiện giờ còn chưa muộn.

Cao Sơn Dương Tử lại thở dài:

- Lão thân tới đây là muốn nói khó hai vị, lão thân không quản tới hạm đội Bắc Hải nữa rồi, thoát được hạm đội Đại Đường hay không là nhờ bản lĩnh của chúng. Lão thân đã sống đủ lâu, vượt qua phạm trù luật pháp, nay chỉ muốn kiếm chỗ vùi thây, sinh ở đâu về đó, mong hai vị chấp nhận thỉnh cầu cuối cùng của lão bà tử.

Ánh chiều tà chiếu lên người họ, rừng trúc sau mưa càng thêm u tĩnh, cả ba vươn người lười biếng nằm trên ghế trúc, hưởng thụ tĩnh mịch hiếm có.

Vân Diệp mời Cao Sơn Dương Tử một chén trà, ăn một bát mỳ rồi phái quản gia đưa bà ta đi. Bà ta muốn tới Doanh châu vậy thì cứ đi, Vân Diệp gửi cho thủy sư Đông Hải một mệnh lệnh, hòn đảo đó chỉ có vào không cho ra...

Lý Thái cười nói:

- Biết rõ quỷ nữ nhân đó không có ý tốt, sao ngươi còn đồng ý?

Vân Diệp nghĩ một lúc đáp:

- Ta rất bội phục một người tới lúc này rồi còn không ngừng tranh đấu, trên Doanh Châu toàn là tội phạm hung ác, không biết đầu lĩnh hải tặc lớn nhất có dựng lại được hùng phong năm xưa không?

Lý Thái đắc ý nói:

- Ta đã ba ngày không đái dầm rồi, nhờ hai cái hổ phách cực lớn ngươi đưa tới, quả nhiên khiến người ta ngưng thần tĩnh khí.

- Chỉ là sao trong hổ phách lại là hai người Hồ hình thù quái dị? Hai ta đều biết muốn hình thành hổ phách cần rất nhiều năm, theo lý luận của ngươi hổ phách và xương rồng thư viện cùng niên đại, thời đó có người sao?

Vân Diệp thương cảm nhìn núi xa không đáp, có những lời không thể nói, có những lời chỉ thích hợp mang vào mộ, có những lời chỉ có thể để lại manh mối như vết chân trên tuyết, nói ra thì thành vô vị, chứng cứ kỳ thực không quan trọng, suy tưởng mới là đẹp nhất, chỉ có suy tưởng đẹp đẽ mới tạo ra tân thế giới. Vân Diệp không định cho Lý Thái biết năm xưa mình vì hai tên khốn kiếp này mới đâm đầu vào Đại Đường...

HẾT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.