Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 39: Camera hành trình




“Mượn tiền không muốn trả, lại muốn tông chết người cho mình mượn tiền, lòng dạ thật sự cmn độc ác!”

“Đúng vậy, đã có tiền mua Audi A6, tại sao không trả tiền cho người ta!”

“Mặt người dạ thú, làm ra chuyện không phải người có thể làm ra.”

Người đi đường ùn ùn mở miệng, không ít người đứng về phía mẹ con Tôn Hồng.

“Mọi người nghe tôi nói, bà ta là mợ tôi, thấy chồng tôi mua xe mới, bà ta muốn giả bị tông để đòi bồi thường…” Hạ Nhược Y cũng sắp gấp khóc rồi.

Nhưng người đi đường lại căn bản không nghe cô giải thích.

“Hừ! Dàn cảnh cũng nói ra, rõ ràng là các người mượn tiền không trả, còn muốn đổ cho người ta.”

“Buồn cười, mợ nhà ai sẽ dàn cảnh tông vào cháu gái mình đòi bồi thường.”

“Nhóm người này có tiền, không phải thứ tốt!”

Mọi người anh một câu tôi một câu, giống như Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y phạm vào tội ác không thể tha thứ.

Tôn Hồng đắc ý nhìn Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, ý tứ trêu chọc rất rõ ràng, muốn đấu với bà ta, cút về trong bụng mẹ tu luyện thêm hai năm đi.

Nhìn Tôn Hồng mặt đầy đắc ý, Hạ Nhược Y càng tức giận thở hổn hển, nhưng vào lúc này cô lại căn bản không có cách nào với Tôn Hồng, vì tất cả mọi người đều đứng về phía bà ta.

“Bà nói tôi mượn bà một tỷ rưỡi?”

Lúc này, Trần Dật Thần lạnh lùng mở miệng.

“Đúng, hai năm trước cậu nói muốn làm ăn, tìm tôi mượn tiền, tôi lấy một tỷ rưỡi bán nhà cho cậu mượn, lúc đó cậu nói nhiều nhất một tháng sẽ trả cho tôi, kết quả kéo dài hai năm…” Tôn Hồng hùng hồn nói, người không biết rõ, hoàn toàn nhìn không ra bà ta đang nói dối.

“Vậy giấy nợ đâu? Tôi mượn bà nhiều tiền như vậy, hẳn nên kêu tôi viết giấy nợ đi.” Trần Dật Thần nói.

“Giấy nợ?” Ánh mắt Tôn Hồng có chút tránh né, kiên trì nói: “Giấy nợ tôi để trong nhà rồi, thứ quan trọng như vậy, tôi sao có thể tùy tiện mang theo bên người.”

Trần Dật Thần cười khinh thường, tiếp tục nói: “Được, chuyện giấy nợ chúng tôi không nói, bà vừa nói tôi muốn tông chết bà, bà có chứng cứ không?”

“Chứng cứ?” Tôn Hồng giọng sắc bén: “Tôi cũng đã xém chút bị tông chết rồi, chứng cứ đâu ra.”

“Ý là bà không có chứng cứ?” Trần Dật Thần không nhanh không chậm nói.

Trần Dật Thần nói vậy, không ít người đi đường bắt đầu nhíu mày, vừa nãy lúc Tôn Hồng gào khóc, họ đinh ninh rằng Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y mới là đầu sỏ gây họa, bây giờ xem ra, chuyện e rằng không phải như Tôn Hồng nói, vì phản ứng của Tôn Hồng có chút không bình thường

“Tôi…tôi không quan tâm, dù sao cậu đánh hai mẹ con chúng tôi là sự thật, con trai tôi còn nằm trên đất, vết thương trên người nó không thể nào là tự mình đánh.” Tôn Hồng tiếp tục quấn lấy không buông.

“Vết thương trên người con trai bà quả thực do tôi đánh.” Trần Dật Thần nhàn nhạt thừa nhận.

“Nghe thấy rồi chứ! Các người có nghe thấy không! Tên súc sinh đáng chém ngàn đao này thừa nhận rồi, vết thương trên người con trai tôi, chính là do cậu ta đánh.” Thấy Trần Dật Thần lại dám tự mình thừa nhận, sắc mặt Tôn Hồng vui mừng.

“Nhưng tôi chưa từng tìm bà mượn một tỷ rưỡi, càng không có tông bà.” Trần Dật Thần lại nói.

“Vậy tại sao cậu đánh con trai tôi?” Hai tay Tôn Hồng ôm ngực nói.

“Vì anh ta đáng đánh.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng.

“Cậu…” Tôn Hồng nghẹn lời, bà ta vốn cho rằng Trần Dật Thần sẽ giảo biện, nhưng không nghĩ tới, Trần Dật Thần căn bản không có ý giảo biện.

“Mọi người phán xét đi, tên súc sinh táng tận lương tâm này, mượn tiền của mẹ góa con côi chúng tôi còn chưa nói, còn muốn giết chúng tôi, có còn vương pháp không!” Tôn Hồng lại quỳ xuống đất, bắt đầu bán thảm.

“Báo cảnh sát! Áp giải người này tới sở cảnh sát, để cảnh sát dạy dỗ anh ta!”

“Đừng cho rằng có tiền thì có thể tự tung tự tác! Mọi người cùng nhau lên, nắm quần áo của đôi cẩu nam nữ này.”

Người có ý đồ đen tối tranh thủ cơ hội chiếm tiện nghi của Hạ Nhược Y.

“Một đám ngu xuẩn không não!” Trần Dật Thần liếc nhìn người đi đường, ánh mắt thoáng chốc lạnh như băng.

“Cậu mắng ai ngu xuẩn?!”

“Cmn, làm sai còn dám kiêu ngạo như vậy, mọi người cùng lên, giết anh ta!”

Có người xắn tay áo, nhao nhao muốn thử.

Tôn Hồng ở một bên, mắt đầy vui vẻ, tên phế vật này, bản thân mới hoàn toàn là đồ ngu xuẩn, dưới tình huống thế này, lại còn dám khiến mọi người tức giận, bà ta đã có thể dự đoán được, dáng vẻ thảm hại của Trần Dật Thần bị mọi người xông tới công kích.

Tôn Hồng bất giác nhìn Trần Dật Thần một cái, giống như muốn nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của Trần Dật Thần, nhưng ai biết Trần Dật Thần ngược lại cười khinh thường, nhàn nhạt hỏi: “Biết tại sao tôi nói các người là đồ ngu xuẩn không não không?”

Mọi người im lặng không nói.

Trần Dật Thần lắc đầu, cười lạnh một tiếng: “Cũng phải, đám ngu xuẩn các người, có lẽ căn bản không biết, trên đời này có một thứ gọi là camera hành trình!”

Camera hành trình?!

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, thứ này, họ sao có thể không biết.

Thấy Trần Dật Thần tự tin như vậy, mọi người lập tức phản ứng lại, chân tướng của sự việc, có lẽ không phải như Tôn Hồng nói!

Tiếp đó ánh mắt mọi người chuyển về phía Tôn Hồng, lại thấy ánh mắt Tôn Hồng quả nhiên trốn tránh.

“Tôi thiếu bà một tỷ rưỡi?” Trần Dật Thần liếc nhìn Tôn Hồng, nhàn nhạt hỏi.

“Tôi…tôi…” Tôn Hồng lắp bắp, nói không ra lời.

“Tôi vừa muốn lái xe tông chết bà?” Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi.

“Tôi…nhà tôi còn có việc, tôi đi trước.” Tôn Hồng vứt lại câu này thì trực tiếp vội vàng rời đi, bà ta sợ nếu còn không đi thì Trần Dật Thần sẽ công bố video trong camera hành trình, vậy người bị mọi người tức giận e rằng là bà ta.

Mắt thấy Tôn Hồng cong đuôi bỏ trốn, mọi người dù ngốc cũng phản ứng lại, họ bị Tôn Hồng đùa bỡn!

Nhất thời, mọi người vừa thẹn vừa giận, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Trần Dật Thần một cái.

Hạ Nhược Y há to miệng, đã không biết nên nói gì nữa rồi.

Toàn trường chỉ có mình cô rõ ràng, chiếc xe này của Trần Dật Thần mới lấy.

Căn bản không có camera hành trình gì!

Trần Dật Thần đang nói dối!

Nhưng lại không ai có thể nhìn ra!

Thấy Tôn Hồng và Lâm Quốc Đại như chó nhà có tang chạy trốn khỏi hiện trường, Trần Dật Thần cũng bất giác thở phào, anh thật sự sợ lúc này đôi mẹ con cực phẩm này cố chấp muốn xem camera hành trình, cứng rắn với anh tới cùng.

Trần Dật Thần quay đầu, thấy Hạ Nhược Y đang ngây ngốc nhìn mình, Trần Dật Thần phì cười: “Nhìn cái gì vậy, chồng em đẹp trai vậy sao?”

Hạ Nhược Y đỏ mặt, vừa nãy lúc Trần Dật Thần mắng mọi người ngu xuẩn, vô cùng đẹp trai, có một loại khí chất đặc biệt, nhưng trên miệng Hạ Nhược Y không thể thừa nhận.

“Chỗ nào đẹp, xấu chết.” Hạ Nhược Y bĩu môi, nũng nịu.

Trần Dật Thần sờ sờ mũi, cười ngượng ngùng, xấu sao? Cũng không quá xấu đi.



“Con trai, tên phế vật Trần Dật Thần này, sao đột nhiên lại biết đánh nhau như vậy? Ngay cả con cũng đánh không lại hắn.” Sau khi chạy trốn tới một tòa nhà dân cư cùng Lâm Quốc Đại, Tôn Hồng nghi hoặc hỏi, bản lĩnh của con trai mình bà ta rất rõ ràng, ngay cả giáo viên tiểu học cũng đều đánh giá Lâm Quốc Đại là trò này thành tích ổn định, năng lực động tay cực mạnh, có thể nói, về phương diện đánh nhau, Lâm Quốc Đại dường như chưa từng chịu thiệt.

Nhưng hôm nay, trước mặt Trần Dật Thần, Lâm Quốc Đại lại như một học sinh tiểu học, còn chưa đụng vào được Trần Dật Thần thì đã bị quật ngã, chẳng lẽ tên phế vật Trần Dật Thần này, ăn linh đan diệu dược gì cải thiện thân thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.