Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 38: Lối suy nghĩ thần kỳ




“Chính là hắn ta! Con trai, tên phế vật này bây giờ đã là đầy khí thế rồi, mẹ vừa khéo đi trên đường, tên phế vật này lại lái xe, muốn tông chết mẹ! Mẹ đi lên lý luận với hắn ta, hắn không chỉ không nói đạo lý, còn muốn đánh mẹ, con trai, con còn không tới, thì mẹ liền bị tên phế vật này đánh chết rồi!” Tôn Hồng mặt đầy tủi thân, khóc lóc lên án.

Vừa nghe người trước mắt là Trần Dật Thần, đáy lòng Lâm Quốc Đại thoáng chốc tức giận, mặc dù hai năm nay anh ta không đến Hạ Quý, nhưng đại danh của phế vật nhát gan Trần Dật Thần lại từng nghe thấy, có thể nói, ai cũng có thể đạp lên đầu Trần Dật Thần, nghĩ tới đây, mặt Lâm Quốc Đại thoáng chốc âm trầm, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần nói: “Vừa dùng tay nào đánh mẹ tôi?”

“Lâm Quốc Đại, Trần Dật Thần không ra tay với mẹ anh!” Hạ Nhược Y sắp tức chết rồi, thân thích nhà người khác gặp phải loại chuyện này đều là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Tôn Hồng thì tốt rồi, sợ chuyện không đủ lớn, còn ở đây thêm mắm dặm muối.

“Câm miệng! Ông đây không hỏi cô! Thứ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!” Lâm Quốc Đại lạnh lùng trừng mắt Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y là em họ anh ta, lại không nói chuyện giúp anh ta, ngược lại đứng về phía Trần Dật Thần.

“Anh nói ai ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng?” Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh đi.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Trần Dật Thần, Lâm Quốc Đại tự dưng có chút sợ hãi, đây vẫn là phế vật không dám nói lớn tiếng trước đây sao?

“Thế nào? Cô ta là em họ của ông đây, cô ta không giúp ông đây nói chuyện, ngược lại giúp một người ngoài như cậu, đây không phải ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thì là gì?!” Lâm Quốc Đại nói hùng hồn.

Trần Dật Thần xém chút bị lời này làm tức đến cười, anh không biết Lâm Quốc Đại này suy nghĩ cái gì mà lại thấy chồng không thân bằng em họ.

“Đúng vậy, con trai tôi tốt xấu gì cũng là anh họ của Nhược Y, còn cậu thì sao? Chỉ là một tên phế vật ăn bám nhà họ Hạ thôi, cậu có tư cách gì cãi nhau với con trai tôi!” Tôn Hồng hai tay chống hông, có Lâm Quốc Đại bên cạnh, bà ta rõ ràng vô cùng có uy.

“Mợ! Mợ nói chuyện khách sáo một chút!” Hạ Nhược Y không nhìn nổi nữa: “Đừng nói Trần Dật Thần căn bản không ăn bám, dù anh ấy ăn bám, cũng ăn bám nhà chúng tôi, không liên quan gì tới mợ!”

Nói xong, Hạ Nhược Y lại nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Đại: “Còn nữa, Lâm Quốc Đại, tôi không có anh họ như anh, xin anh sau nay đừng dát vàng lên mặt mình! Ở trong mắt tôi, sự quan trọng của Trần Dật Thần còn gấp mười gấp trăm lần cả nhà các người cộng lại!”

Những lời này thoáng chốc khiến hai người kia tức giận không nhẹ, Tôn Hồng càng là thẹn quá hóa giận, trực tiếp chỉ vào mũi Hạ Nhược Y mắng chói tai: “Hạ Nhược Y, cô nói chuyện sao vậy?! Trong mắt có còn lớn bé không, Lâm Như Tuệ dạy dỗ cô nói chuyện với người lớn như vậy sao?”

“Tôi không có trưởng bối như các người!” Hạ Nhược Y lạnh giọng nói.

“Cái gì?! Không có trưởng bối như chúng tôi!” Tôn Hồng tức đến phát run, giọng càng thêm sắc bén, nghiêng đầu nhìn Lâm Quốc Đại, nói: “Con trai, vả cho nó một cái! Hung hăng cho con tiện nhân này vài cái tát cho mẹ, Lâm Như Tuệ không quản được con gái bà ta, mẹ đến quản!”

Lâm Quốc Đại một bước bước tới trước mặt Hạ Nhược Y, giơ tay bèn chuẩn bị tát xuống.

“Bốp”

Tiếng tát tai thanh thúy vang lên, nhưng người bị tát không phải Hạ Nhược Y, mà là Lâm Quốc Đại.

Lâm Quốc Đại che miệng, chỉ cảm thấy tai ong ong, giống như có ngàn vạn con ruồi bay qua.

Tôn Hồng cũng sững sốt tại chỗ, mặt đầy khó tin, tên phế vật Trần Dật Thần này, lại dám ra tay đánh người? Sau khi phản ứng lại, Tôn Hồng lập tức nổi điên nhào về phía Trần Dật Thần.

“Mày dựa vào cái gì đánh con trai tao? Bà đây liều mạng với mày!”

“Bốp”

Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, không khách sáo với Tôn Hồng, trực tiếp đẩy bà ta ngã trên mặt đất.

Không đánh phụ nữ?

Xin lỗi, ở chỗ Trần Dật Thần không có quy củ này!

“Dmm…” Thấy Tôn Hồng bị đẩy ngã, Lâm Quốc Đại lập tức rút gậy sắt, mắt đỏ au xông về phía Trần Dật Thần.

Con ngươi Hạ Nhược Y co rút, bất giác như muốn kéo Trần Dật Thần lại, bảo vệ anh.

Nhưng ai biết, Trần Dật Thần căn bản không sợ hãi, anh không lùi mà lại tiến lên, trực tiếp nghênh đón cây gậy sắt của Lâm Quốc Đại.

Sau đó, một màn khiến Hạ Nhược Y mắt chữ a mồm chữ o đã xuất hiện, gậy sắt của Lâm Quốc Đại mang theo khí thế lôi đình đập lên đầu Trần Dật Thần, mà Trần Dật Thần lại chỉ tùy tiện nhấc tay, bèn nắm chặt gậy sắt.

Hai tay Lâm Quốc Đại dùng sức, mắt tức giận trợn tròn, muốn rút gậy sắt khỏi tay Trần Dật Thần, nhưng anh ta lại phát hiện, mình căn bản không làm được!

Giống như trong cơ thể nhìn như gầy gò của Trần Dật Thần lại bao hàm một sức mạnh vô tận!

Lâm Quốc Đại mặt phình đỏ, thậm chí vì quá dùng sức, mà trán cũng nổi gân xanh.

Trần Dật Thần cười khinh thường, khẽ dùng sức, bèn cướp gậy sắt trong tay Lâm Quốc Đại, sau đó anh giữ lấy cánh tay Lâm Quốc Đại, một cái quật vai lưu loát, trực tiếp khiến Lâm Quốc Đại lưng hùm vai gấu ngã trên mặt đất.

Trần Dật Thần sao lại có thân thủ như vậy?! Hạ Nhược Y lúc này kinh ngạc tới tột độ, kết hôn ba năm, cô luôn cho rằng Trần Dật Thần chỉ là một người bình thường, không đến mức trói gà không chặt, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nhưng hôm nay, Trần Dật Thần lại ở trước mặt cô, lộ ra sức chiến đấu vượt xa người thường.

Có thể đẩy ngã một tên hung mãnh thường ngày đánh nhau ẩu đả trên phố như Lâm Quốc Đại dễ như trở bàn tay, Trần Dật Thần tuyệt đối không đơn giản!

Lâm Quốc Đại nằm trên mặt đất, lúc này chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như tách rời, vừa hận vừa sợ Trần Dật Thần, anh ta không rõ, tại sao một tên phế vật ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ lại đột nhiên có được sức mạnh khủng bố như vậy.

“Giết người, giết người rồi! Tên súc sinh táng tận lương tâm này bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi.”

“Mọi người mau đến xem đi.”

“Nếu còn không ai quan tâm chúng tôi, chúng tôi sẽ bị tên súc sinh này đánh chết.”

Thấy Lâm Quốc Đại cũng không phải đối thủ của Trần Dật Thần, con ngươi Tôn Hồng xoay chuyển, lập tức bắt đầu gào khóc, làm ra dáng vẻ đau khổ, hi vọng hấp dẫn sự chú ý của người đi đường.

Không thể không nói, chiêu này của Tôn Hồng rất có hiệu quả, thích xem náo nhiệt là tính cách trời sinh của người dân, bà ta vừa khóc, lập tức có không ít người vây đến, xán lại.

“Mọi người giúp tôi đi, tên súc sinh đáng chém trăm ngàn nhát này, hai năm trước mượn hai mẹ con chúng tôi một tỷ rưỡi, luôn nói sẽ trả ngay, nhưng hai năm trôi qua rồi, hắn không trả đồng nào không nói, hôm nay còn muốn lái xe tông chết tôi!”

“Con trai tôi không nhìn được, muốn đến giúp tôi, còn bị tên súc sinh này đánh một trận.”

“Có thiên lý hay không! Ai đến giúp hai mẹ con chúng tôi đi!”

Tôn Hồng nước mắt nước mũi nói.

“Bà ta đang nói bậy, mọi người đừng tin bà ta!” Hạ Nhược Y bị chọc giận đến ngực khẽ phập phồng, Tôn Hồng lại diễn trước mặt cô, cái gì gọi là không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.

Nhưng rất nhiều người đi đường lại căn bản không tin, Audi A6 của Trần Dật Thần dừng ở một bên, Lâm Quốc Đại nằm trên mặt đất vẫn đang rên rĩ, lại thêm Tôn Hồng gào khóc, ai cũng sẽ cho rằng đó là tiết mục mẹ con Tôn Hồng bị bắt nạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.