Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 24




Hai người nắm tay nhau đến văn phòng của chủ tịch, sau khi mở cửa, mí mắt Hạ Lạc nhảy lên, quả nhiên Hạ Nhược Y đã tìm Hạ Thiên Hồng trước anh ta một bước rồi, hơn nữa nhìn gương mặt âm trầm này của Hạ Thiên Hồng, hơn phân nửa là đã nghe Hạ Nhược Y nói xong.

Lúc Hạ Lạc còn không biết mở miệng thế nào, Hạ Kiều Hân đã lên tiếng dọa người rồi.

“Hạ Nhược Y, mày là thứ không biết xấu hổ, còn dám đến tìm ông nội?!”

Nhìn Hạ Kiều Hân hung hăng vênh váo, trong đôi mắt đỏ bưng của Hạ Nhược Y có sự nghi hoặc.

Ngược lại Trần Dật Thần bên cạnh không khỏi nheo mắt, trước khi Hạ Nhược Y một thân một mình muốn đến tìm Hạ Thiên Hồng anh đã không yên lòng, cảm thấy Hạ Lạc sẽ không khoanh tay chịu chết, quả nhiên, nhìn trận thế lúc này của Hạ Kiều Hân, rõ ràng Hạ Lạc đã chuẩn bị lý do thoái thác.

Cái này thú vị rồi đây!

“Hạ Kiều Hân, chị có ý gì?” Hạ Nhược Y nghi hoặc hỏi.

“Tao có ý gì?” Hạ Kiều Hân cười lạnh một tiếng, hỏi: “Buổi trưa hôm nay có phải mày đến Golden Age tìm Cố Minh Sâm không, còn ngốc trong phòng của Cố Minh Sâm cả buổi chiều!”

Hạ Nhược Y ngẩn người, nói: “Tôi đúng là đã đến Golden Age của Cố Minh Sâm, nhưng không ngốc trong phòng với Cố Minh Sâm cả buổi!”

“Thúi lắm! Hạ Lạc cũng nhìn thấy, cậu ấy nói cô vào phòng, sau đó cả buổi chiều cũng không ra!” Hạ Kiều Hân vênh váo tự đắc nói, cô ta không ngờ, Hạ Nhược Y lại ngu xuẩn như thế, còn dám thừa nhận đã đến Golden Age.

“Hạ Lạc!” Hạ Nhược Y quay đầu lại, cắn chặt hàm răng trắng ngà, lạnh lùng nhìn Hạ Lạc, cô xem như hiểu được, Hạ Lạc là muốn phản lại, vu oan cho cô.

Đối với ánh mắt lạnh như băng của Hạ Nhược Y, Hạ Lạc hoàn toàn không thẹn.

“Hạ Nhược Y, cô nhìn tôi làm gì? Sao thế, dám làm không dám nhận sao?”

“Tôi làm cái gì!” Hạ Nhược Y bị tức đến sắp xù lông rồi.

“Làm cái gì, tự cô biết rõ.” Hạ Lạc hừ lạnh một tiếng, nói.

“Hạ Nhược Y, đừng cho mọi người là kẻ ngốc, trước mày ngủ với Lâm Chí Cường còn chưa tình, này dù sao cũng là vì nhà họ Hạ chúng ta. Nhưng lần này, mày lại ngủ với Cố Minh Sâm, hơi quá đáng rồi, mày xem thân thể mình là cái gì, nhà vệ sinh công công sao? Ai cũng có thể…”

“Bốp”

Hạ Kiều Hân lời còn chưa nói hết, Trần Dật Thần đã tát lên mặt cô ta.

“Nói thì nói, mồm miệng đừng bẩn thỉu như vậy.” Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, anh đã chịu đựng con đàn bà ngu ngốc Hạ Kiều Hân này đủ rồi, bị người xem là con cờ, lại còn dương dương đắc ý, nếu không dạy dỗ cô ta một chút, sợ cô ta không biết mình họ gì.

Hạ Kiều Hân ôm mặt, ngẩn người, tên phế vật Trần Dật Thần này, dám đánh cả mình?

Sau khi phản ứng lại, Hạ Kiều Hân có chút cuồng loạn.

“Cái tên phế vật này, mày dựa vào cái gì mà đánh tao!”

“Tự mình hèn nhát, bị người cắm sừng, vì sao lại đổ lên đầu tao!”

“Sao mày không đánh cái thứ vạn người cưỡi Hạ Nhược Y này đi…”

“Bốp”

Trần Dật Thần lại tát Hạ Kiều Hân một cái, Trần Dật Thần cười lạnh: “Không biết nói tiếng người, ông đây có thể dạy cho!”

“Hu hu, ông nội, ông có thấy không? Trần Dật Thần này, hoàn oàn không xem người nhà họ Hạ ra cái gì, buổi sáng cậu ta vừa đánh Hạ Lạc, buổi chiều lại đánh con, ngày mai có phải là cậu ta đánh cả ông không!” Hạ Kiều Hân khóc sướt mướt nhìn Hạ Thiên Hồng, cô ta không ngờ, lá gan Trần Dật Thần đã lớn đến mức này, dám tát cô hai cái trước mặt Hạ Thiên Hồng, hoàn toàn không để Hạ Thiên Hồng vào mắt.

Lúc này, gương mặt Hạ Thiên Hồng cũng âm trầm đáng sợ. Vốn Hạ Nhược Y đến cáo trạng, cũng đã làm ông ta tâm phiền ý loạn rồi, không ngờ, Hạ Lạc và Hạ Kiều Hân lại đến, lời nói còn hoàn toàn khác với Hạ Nhược Y, ông ta cũng không biết nên tin ai đây.

Nhưng mà càng làm Hạ Thiên Hồng khó tin là Trần Dật Thần! Người con rể ở rể của nhà họ Hạ mà ông ta gần như quên đi, kẻ bất lực trong miệng người nhà họ Hạ, lúc này lại nhảy ra.

Buổi sáng đánh Hạ Lạc không nói, còn phát ngôn bừa bãi, không sợ mình! Hoàn toàn không xem ai ra gì.

Đây là đang khiêu khích mình sao?

Nhưng mà lúc này, Hạ Thiên Hồng cũng lười chấp với Trần Dật Thần, chờ xong chuyện này, ông ta sẽ để cho Trần Dật Thần thấy, nhà họ Hạ, đến cùng là do ai định đoạt!

“Bốp ”

“Đủ rồi!”

Hạ Thiên Hồng vỗ bàn một cái, uy nghiêm mở miệng, Hạ Kiều Hân không lên tiếng nữa.

“Chuyện Trần Dật Thần, sau này lại nói.” Hạ Thiên Hồng lạnh lùng liếc Trần Dật Thần, nói.

“Bây giờ quan trọng hơn là, ta muốn biết, Hạ Lạc, Nhược Y, hai người, đến cùng là ai gạt ta!”

Hạ Thiên Hồng hỏi, quả thực so với chuyện Trần Dật Thần, chuyện tranh chấp giữa Hạ Lạc và Hạ Nhược Y mới là chuyện cấp bạch, dù sao cũng là thể diện nhà họ Hạ.

Hạ Nhược Y trắng mặt, Hạ Thiên Hồng cũng đã nói như vậy rồi, như vậy thì, từ đầu đến cuối ông đều chưa từng tin mình.

“Nhược Y, con nói là Hạ Lạc lấy tính mạng Trần Dật Thần uy hiếp con, để con đến Golden Age, sau đó nó bỏ thuốc vào trong ly rượu của con, để con phát sinh quan hệ với Cố Minh Sâm, con có bằng chứng gì không?” Hạ Thiên Hồng uy nghiêm hỏi.

“Có!” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, tìm được tin nhắn Hạ Lạc nhắn cho mình, Hạ Nhược Y, nửa tiếng sau, cô không đến, đừng trách tôi không khách khí với Trần Dật Thần!’.

Nhìn thấy cái tin nhắn này, khuôn mặt Hạ Thiên Hồng lạnh xuống, nhìn Hạ Lạc, hỏi: “Nghiệt súc, mày còn có thể nói gì đây?”

Nhưng nào biết Hạ Lạc không hề sợ, ngược lại vẻ mặt thản nhiên nói: “Ông nội, tin nhắn này không phải con gửi cho em ấy, ông nhìn kỹ số điện thoại đi, căn bản không phải của con, Hạ Nhược Y đang muốn hãm hại con.”

Hạ Thiên Hồng lại nhìn Hạ Nhược Y.

Lông mày Hạ Nhược Y nhíu lại, quả thực, cô quên điểm này, số điện thoại di động này, không phải số Hạ Lạc thường dùng.

“Ông nội, trước khi gửi tin nhắn, Hạ Lạc đã gọi điện thoại cho con, bảo con đến Golden Age.” Hạ Nhược Y chỉ có thể kể lại chi tiết.

“Anh có gọi điện cho em sao? Hạ Nhược Y, em không nên nói bừa!” Hạ Lạc ra vẻ phẫn nộ, trong lòng có chút hưng phấn, rất rõ ràng, Hạ Nhược Y ra đời không lâu, không phải là đối thủ của anh ta, từ trước khi tính toán Hạ Nhược Y, anh ta đã tìm người làm sim điện thoại mới, dù lúc này Hạ Thiên Hồng cho người đi tra, cũng không tra được gì.

Cho nên chuyện trở nên rất đơn giản, tất cả mọi người đều không có chứng cứ, xem ai có thể nói được hơn thôi.

“Anh…” Hạ Nhược Y tức giận đến cắn răng, Hạ Lạc không thừa nhận, cô đúng là không còn cách nào.

Trần Dật Thần thở dài trong lòng, vợ của mình, vẫn đơn thuần như vậy, căn bản chưa từng nghĩ, lòng người hiểm ác như vậy, cho dù là người ra, có đôi khi cũng sẽ đẩy cô vào vực núi.

Chứng cứ, đương nhiên anh có, Cố Minh Sâm là chứng cứ lớn nhất!

Chỉ cần anh gọi Cố Minh Sâm đến đối chất, Hạ Lạc tuyệt đối không dám không nhận.

Nhưng Trần Dật Thần không muốn làm như vậy, anh muốn mượn cơ hội lần này, để Hạ Nhược Y nhớ lâu hơn một chút, quá thiện lương, đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.

“Nói cách khác, con cũng không có chứng cứ xác thực?” Giọng điệu của Hạ Thiên Hồng dần trở nên lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.