Đêm Giao Thừa

Chương 64: Ngoại truyện 4




Ngoại truyện 4: Đến từ nơi xa (Ngoại truyện thất tịch).

Thời gian rồi Chung Độ dẫn theo cả đoàn lên núi quay phim. Quang cảnh sâu trong dãy núi hùng vĩ đẹp đến mức khó lòng tưởng nổi, chỉ là đoàn phim phải làm việc trong điều kiện vô cùng khắc nghiệt.

Mới đầu Trì Viễn Sơn không yên lòng đòi đi cùng, nhưng Chung Độ không muốn y phải theo mình đi xa xôi chịu khổ. Huống hồ mấy hôm trước Nghiêm Tùng Thanh trượt ván gãy chân, cần có người ở lại coi quán.

Anh nói với Trì Viễn Sơn: “Em ở nhà đợi anh ngoan anh mới yên tâm quay phim được. Nếu tiến độ nhanh chóng hơn một tháng là anh về. Em đi anh cứ bận nhớ em, lo cho em, biết đâu chừng cả đoàn phải dùng dằng tới tới hai tháng mới xong.”

Nghe anh nghiêm túc nói những lời ấy, Trì Viễn Sơn vui lắm. Mặc dù y biết Chung Độ chỉ đơn giản muốn muốn nói quá lên đối chút để y thôi bận tâm, nhưng lòng vẫn ưng bụng cách anh nói vô cùng.

Bây giờ thì thầy Chung không làm việc đàng hoàng nghĩa là không đàng hoàng thật sự. Anh có thể vứt mọi công việc theo Trì Viễn Sơn lặn lội lên núi hài trà, cũng cứ thế không buồn kiếm tiền nằm dài ở Trường Nam sống cuộc sống dưỡng lão chung với Trì Viễn Sơn. Và sau vài tháng nghỉ hưu non đạo diễn Chung giả cuối cùng cũng nhớ ra công việc, Trì Viễn Sơn dẫu không yên lòng nhưng sau một hồi đắn đo vẫn quyết định không đi theo, chỉ dặn dò: “Anh ăn ngon ngủ ngon, chú ý an toàn, chuyên tâm làm việc, về nhà thật sớm nhé.”

Hai người vẫn gọi điện cho nhau mỗi ngày, nhưng nhiều lúc đường truyền trên núi không ổn định, mạng cứ chập chờn nên nói mà không nghe thấy tiếng. Chung Độ đã nghĩ ra cách, chuyển thành nhắn tin. Anh làm giống như đang viết nhật ký vậy, mỗi tối trước lúc đi ngủ sẽ nhắn cho Trì Viễn Sơn một tin.

Thỉnh thoảng sẽ ngắn gọn như: “Hôm nay thời tiết đẹp lắm, quay rất thuận lợi. Đêm qua anh ngủ ngon, hôm nay ăn cũng ngon, thầy Trì đừng nhớ anh quá.”

Hoặc thỉnh thoảng thơ văn dạt dào sẽ viết thật dài ——

“Viễn Sơn à, hôm nay trời mưa, các cảnh quay đành dời ra sau. Nhưng cũng không sao hết, mọi người có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Kinh Nguyên và Tư Vĩ xuống núi mua rất nhiều đồ ăn về, đầu bếp nấu một bàn rất to. Thịt heo rừng nhiều mỡ lắm, anh ăn không quen. Cơ mà mấy món rau thì đều ngon lành cả. Tuy có mấy loại rau anh không biết là gì nhưng anh đã chụp lại rồi, chừng nào về mình ra siêu thị xem có không, anh muốn em cũng được thử chúng.

Hôm nay phải đi vào sâu trong rừng. Anh nghe nói cánh rừng ấy rất tĩnh lặng, không khí cũng trong lành, thỉnh thoảng còn có vài bé nhím nữa. Anh có đem ô theo rồi mới nhớ ra đường trơn trượt sợ là hơi nguy hiểm. Nên để thầy Trì không phải lo cho anh, anh chỉ vào một chút xíu rồi trở ra liền.

Lúc dạo bộ anh chợt nghĩ, có lẽ đến ngày mình già đi mình sẽ mua lại một căn nhà ở chân núi hệt như thế. Có hàng rào bao quanh, có ruộng đồng bát ngát, có một khoảnh vườn con trồng rau. Những ngày thời tiết đẹp mình sẽ lên núi tản bộ và hái một ít rau rừng trái dại, còn lúc trời xấu mình ở lại nhà đốt lò nấu một ấm trà nóng.

Ừ… thật ra viết tới đây dừng lại cũng được rồi. Em xem, anh không chỉ trình bày chân thật anh đã rất chú ý an toàn, nên mong thầy Trì đừng mải lắng lo; mà còn khéo léo bày tỏ nỗi nhớ anh dành cho em, chắc hẳn đã đủ để em yên lòng. Nhưng mưa đang trút nặng hạt, anh bỗng không muốn khéo léo nữa.

Viễn Sơn à, mọi thứ ở nơi đây đều đẹp lắm. Bình minh rất đẹp, ráng chiều rất đẹp, những con đường núi khúc khuỷu quanh co cũng rất đẹp, chỉ tiếc rằng anh không thể chia sẻ mọi sự đẹp đẽ này với em ngay thời khắc này. Thế là lúc nào anh cũng thấy tiếc nuối, lúc nào cũng thấy nhớ em.

Em xem anh kìa, sắp bốn mươi tuổi rồi mà còn ngây ngô thế. Lúc đi thì ra sức khuyên em ở lại, lo em theo cùng vất vả mà giờ này cứ không kiềm chế nổi nỗi nhớ, muốn em bay đến bên anh ngay giây phút này.

Chỉ mong thời gian tiếp tới đây công việc thật thuận lợi, anh sẽ sớm được về nhà.”

Hôm ấy mưa rả rích từ sáng sớm đến tối mịt. Chung Độ rảnh rỗi chép lại tin nhắn này thành bức thư tay, muốn lưu lại sau này đọc làm kỷ niệm.

Trì Viễn Sơn luôn trả lời tin nhắn rất nhanh hôm ấy lại mãi không trả lời. Gọi điện cũng rất bình thường, đến mức Chung Độ tưởng y không nhận được.

Không nhận được cũng tốt, thật ra Chung Độ thấy hối hận vì gửi đi rồi. Theo tính Trì Viễn Sơn đọc được không chạy tới đây ngay mới là lạ.

Đêm đó trước khi cúp điện thoại, Chung Độ nhấn mạnh thêm lần nữa: “Mấy hôm nữa là anh quay xong rồi, anh sẽ về nhà sớm.”

Ngờ đâu trên núi mây đen lười biếng cứ ì ạch ở đó mãi chẳng chịu đi, mấy ngày sau đó cứ mưa rào liên tục. Trời lúc nắng lúc âm u khiến đoàn phim cứ vừa chuẩn bị xong xuôi rồi lại bất đắc dĩ kết thúc công việc.

Tạ Tư Vĩ là người sốt ruột nhất, còn nóng hơn cả Chung Độ. Cậu nhóc ngày ngày ngồi lì trong lều che mưa hết nhìn trời lại nhìn sang Chung Độ, nhấp miếng trà thở dài tỏ vẻ “Không sống nổi với cái cuộc đời khốn nạn này mà”.

Tạ Tư Vĩ là người chạy việc nhiều nhất. Phơi nắng trên núi cả tháng trời rám đen đi mấy tông chưa nói, tóc cũng mọc dài, râu ria xồm xoàm nhìn bê bết không chịu được.

Ngày ngày chường bộ mặt nọ ra than vắn thở dài, Bạch Kinh Nguyên cũng phải chê cậu nhóc xúi quẩy.

Bạch Kinh Nguyên cũng đang buồn sầu lắm đây. Đợt rồi lên kế hoạch rất đẹp đẽ, định quay xong về tầm vài hôm nữa là tới thất tịch. Anh ta còn nghĩ có đi xe ngựa về cũng vẫn kịp về với Lâm Thu Huyền đón lễ. cơ mà tính cỡ nào cũng không lại thời tiết trên núi.

Thật ra các cảnh quay đã vào giai đoạn cuối, anh ta không góp mặt cũng không thành vấn đề. Nhưng anh ta thấy mình về trước thì quá là thiếu nghĩa khí.

Sáng sớm hôm sau trời vừa hửng sáng đã bắt đầu mưa. Bạch Kinh Nguyên vừa mở mắt dậy đã thấy Chung Độ ôm bó hoa đi từ rừng về.

“Mưa gió thế này cậu đi vào đó làm gì?” Anh ta hỏi.

Chung Độ đến gần anh ta: “Hôm nay cậu về đi. Đoàn quay không còn việc cứ ở lì mãi làm gì, tiện thể đưa bó hoa này về giúp tôi.”

Bạch Kinh Nguyên săm soi bó hoa, cười. Hoa cỏ dại trên núi hái về cả, những khóm đỏ vàng trắng không biết tên nhưng đặt bên cạnh nhau lại xinh xắn lạ thường, cách gói ghém dù đơn sơ nhưng chăm chút. Cỏ lau thành nơ buộc những bông hoa với nhau, dưới cùng là chiếc khăn tay ẩm và lớp bọc ngăn hơi ẩm bay mất.

Chung Độ dặn anh ta: “Cái này là đảm bảo giữ đủ ẩm, trên đường về cậu nhớ tưới ít nước.

Nghe điệu bộ không hề khách sáo gì nọ, Bạch Kinh Nguyên cũng không lấy lệ thêm, quyết định đi về. Anh ta cầm hoa, hí hửng cười đùa hỏi Chung Độ: “Không cần gửi lời gì à?”

Chung Độ cười lắc đầu: “Không cần, hoa đến tay là được.”

Hôm nay là thất tịch. Xem ra Chung Độ ngoài miệng không nói năng gì, nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ lắm.

Hai người về phòng thu dọn đồ đạc, cơn mưa cũng nhỏ dần. Chung Độ đang chuẩn bị tiến Bạch Kinh Nguyên xuống núi thì chợt nghe thấy Tạ Tư Vĩ đứng ngoài kia gọi vào: “Anh! Thầy Bạch, ra đây mau lên đi ạ!”

Nghe vậy, Bạch Kinh Nguyên lao ra đầu tiên. Chung Độ không kịp phản ứng bỗng căng thẳng hết sức. Đầu óc anh trống trơn, cơ thể cứng đờ ra cửa, lúc trông thấy gương mặt Trì Viễn Sơn mình không thể quen thuộc hơn kia mới bất tri bất giác nhoẻn cười.

Lâm Thu Huyền cũng theo cùng, lên tiếng chào Chung Độ rồi mới trả lời câu hỏi đần hết nói kia của Bạch Kinh Nguyên: “Sao em lại tới đây?”

“Em có muốn tới thật đâu, Trì Viễn Sơn cứ nằng nặc gọi em.” Tác giả Lâm chùi hạt mưa trên vai, vẫn cứng miệng.

Chung Độ cười nhìn Trì Viễn Sơn tay trái cầm ô tay phải ôm hoa, nghe từng tiếng “Anh ơi” cứ cao dần thêm của y. Bao nhiêu nôn nóng những ngày qua đến vì cơn mưa cũng theo màn mưa đi mất.

Mảng tươi xanh mướt mát bao trùm lấy, những bong hoa ôm trong vòng tay cả hai tươi thắm ướt át. Hai người nhìn nhau không biết mệt mỏi qua màn mưa, thời gian một lần nữa chậm lại tại thời khắc gặp được nhau này.

Dường như đến tận giây phút này đây, Chung Độ mới cảm giác mình thật sự lên đến núi cao, thật sự đứng trên đồng cỏ xanh mượt, mới chợt nhận ra gió dịu dàng đến thế, mưa sống động đến thế, buổi sớm trên núi lãng mạn đến thế, và cả mùi đất nồng nhuốm hương cỏ dại và hoa rừng cũng thơm nức đến nhường này, nhỉ.

Những cảm xúc và nhận thức đến từ Trì Viễn Sơn, thế giới này tươi đẹp và rực rỡ hơn cũng chỉ vì sự tồn tại của Trì Viễn Sơn.

Những năm qua đã có rất nhiều khoảnh khắc như lúc này, chỉ cần Trì Viễn Sơn hiện diện ở nơi ấy, thế giới trong mắt Chung Độ bỗng như ùa đến bao nhiêu là sắc màu. Và còn gì hơn vào buổi sớm lễ tình nhân, y lặn lội từ xa xôi đến đây với một đóa hồng trong vòng tay.

Bó hồng trong tay Trì Viễn Sơn là hoa tự tay y trồng trong sân vườn. Trồng vào một ngày thật đẹp rồi chăm sóc cẩn thận mấy tháng trời, chỉ để chờ đến ngày lễ tình nhân này.

Hoa hồng đã rất cố gắng, thế mà sao ông trời cứ xấu xí hoài.

Mấy hôm trước y ngóng tin bên đoàn quay từ Tạ Tư Vĩ suốt. Càng nghe lòng càng lạnh lẽo, Tạ Tư Vĩ còn suốt ruột thay.

Kiềm chế suốt mấy ngày chờ đợi một tin tốt. Nhưng đêm qua sân vườn vương vãi vầng quang bàng bạc, hoa hồng đỏ dưới ánh trăng thêm phần cao ngạo lạnh lẽo, y bỗng thấy chúng cô độc cách khó hiểu.

Y không cách nào ngồi yên. Trước lúc đặt vé còn nhớ Lâm Thu Huyền, gọi điện thoại: “Tôi chuẩn bị đi, cậu có đi không?”

Lâm Thu Huyền cũng hết chờ nổi: “Đi đi đi, bây giờ luôn à?”

Hai người chọn bay chuyến vào sáng sớm lễ tình nhân, ướt mưa và mỏi mệt, cuối cùng đến được với người mình yêu.

Bạch Kinh Nguyên và Lâm Thu Huyền vừa cãi nhau vừa đi dạo trong rừng. Trì Viễn Sơn và Chung Độ chọn chỗ ngồi trong lều trú ngắm mưa.

Hai người yên lặng ngắm quang cảnh mờ ảo dưới màn mưa, thỉnh thoảng xen đôi câu chuyện trò.

Chung Độ hỏi: “Em thích nơi này không?”

Trì Viễn Sơn gật đầu: “Đẹp quá. Mưa mát mẻ anh nhỉ, tới hè mình vào đây nghỉ mát.”

Chung Độ chỉ về phía chân trời: “Mấy hôm trước có lúc ráng chiều ở đằng kia đẹp đến nao lòng, chỉ tiếc em không tận mắt chứng kiến.”

Trì Viễn Sơn nhất thời chẳng đáp, nhìn về nơi anh chỉ tay phút chốc mới mỉm cười: “Tiếc là” thường hay đi cùng với “giá mà”. Nhưng bây giờ em đã đến đây, không còn phải tiếc nữa, anh à.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu rồi không gặp các tình yêu! Lễ tình nhân vui vẻ nha! Nửa đêm nữa hôm lén đăng ngoại truyện, haha ~ ngủ ngon nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.