Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 18




"Diệp đồng học, con mèo này hình thể quá nhỏ. Lỡ như nó thất thểu trong rừng không chạy theo kịp, bị lạc mất thì sao bây giờ?" Bạch Hạ nhìn nhìn rừng cây rậm rạp che phủ, những ngọn cây che trời, rễ to như thân người phồng lên tươi tốt, chỉ cần lướt sơ qua cũng có thể tìm được một cây đại thụ thân to hơn cái bồn tắm, lại nhìn nhìn con mèo đen nhỏ xíu cuộn người lại chắc vừa được một cái lá, có chút chần chờ mở miệng nói.

"Nếu không, hay là cô đặt con mèo lên bả vai tôi.....à không, bả vai anh họ tôi đi....Bờ vai của hắn tương đối thẳng lại to, thích hợp cho mèo đứng lên lắm." Là một người yêu mèo, Bạch Hạ rất có tình cảm với con mèo đen, nhưng nhớ tới trọng lượng của cái ba lô trên người mình, Bạch Hạ quay đầu liền bán đứng Phan Mục, biểu tình nghiêm trang, miễn bàn có bao nhiêu chính trực.

Ngày thường thì kêu lão Phan, có việc thì gọi anh họ.

Phan Mục đứng tại chỗ không nói chuyện, khóe miệng lại hơi đơ đơ, ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạ phá lệ một lời khó nói hết, nhưng cuối cùng  vẫn đồng ý với đề nghị của thằng em họ mình, nhìn về phía Diệp Văn Nhã gật gật đầu, "Cứ giao con mèo này cho tôi đi, chỉ cần nó ngoan ngoãn theo tôi, không chạy loạn, thì dọc đường tôi sẽ chăm sóc nó cho."

"Nếu đã như vậy, vậy làm như vậy đi......" Diệp Văn Nhã nghĩ nghĩ, đích xác cũng có lý, trongkhu rừng nguyên sinh chưa được khai phá này, dưới tình huống ma thực còn xum xuê đến như vậy, thì khó tránh khỏi các loại thực vật khác cũng vô cùng phát triển. Thân thể của bé mèo đen quá nhỏ, trên người cũng không được bao nhiêu thịt, đứng trên mặt đất thì tìm đại một bụi cây nào cũng có thể che phủ mất nó.

"Đành phiền anh rồi."

Hai tay Diệp Văn Nhã ôm mèo đen lên, trực tiếp giao con mèo đen trên tay cho Bạch Hạ bên cạnh, nhờ hắn chuyền qua cho Phan Mục.

Bạch Hạ cười tủm tỉm duỗi tay nhận mèo......

Mùi bùn đất phong trần mệt mỏi hỗn loạn cùng mùi hôi hôi nồng đậm xông thẳng vào trong mặt, con mèo đen thiếu chút nữa bị luồng sóng nhiệt mang theo mùi hôi này làm cho ngất đi, hắn lại là một thú nhân thể chất cấp SS, giác quan vốn nhanh nhạy hơn so với thú nhân bình thường rất nhiều, cho dù có biến thành hình thể ấu thú chăng nữa cũng nhạy cảm hơn mấy thú nhân bình thường mấy chục lần.

Mèo đen đầy mặt cảnh giác, cái đuôi nhếch lên, đôi mắt mèo tròn vo càng trừng to, đầy mặt đều là không dám tin tưởng.

Cái tên đối diện không phải muốn dùng đôi bàn tay dính đầy bùn đất dơ bẩn, mới giết dị thú, trong móng tay vừa dính thịt vụn vừa dính máu khô kia để ôm hắn chứ?!!

Động vật họ mèo vốn có thói ở sạch, đặc điểm này cũng lưu lại trên người thú nhân họ mèo, bởi vậy mèo đen nhìn chằm chằm mấy cọng cỏ khô không biết tên chi dính trên đầu Bạch Hạ, cùng với cái dịch nhầy vàng vàng trắng trắng tanh hôi không biết là dịch côn trùng hay cứt chim trên vai đối phương, hoàn toàn bùng nổ.

"Ngao ô! Méo, ngao!......" Mèo đen liều mạng giãy giụa lui về phía sau, muốn phản kháng.

Nhưng mà móng vuốt bén nhọn cào loạn lung tung lại trong lúc vô ý câu vào trong khóa kéo quần áo của Diệp Văn Nhã.

"Rẹt ——!" Một tiếng khóa kéo thanh thúy vang lên.

Đồng phục tác chiến màu bạc của cô gái, trong nháy mắt bị mèo đen kéo xuống tới ngực, lộ ra lớp áo thun ba lỗ bên trong, cùng với cái cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh tinh tế mê người.

Mèo đen sợ tới mức lưng cứng còng, ngay cả meo meo cũng không còn kêu nổi, cả người nó đều cứng đờ, đặc biệt là cái vuốt câu phải khóa kéo trên áo Diệp Văn Nhã, càng hận không thể rụng xuống luôn cho rồi!

Dáng người của Diệp Văn Nhã vô cùng tốt, đồng phục tác chiến là do trường học phát cho, đều là mặc áo thun ba lỗ bên trong, chỉ là những người khác cũng mặc giống như vậy, ai cũng rõ ràng có lớp áo,  nhưng mà cô mặc lên liền giống như lớp da thứ hai, chặt chẽ dán sát vào trên người, khoe ra hết những đường cong khiêu khích, làn da trắng nõn mịn màn lại càng nổi bật lên đối lập với lớp áo thun đen, tựa như nhất miếng ngọc tốt nhất làm người liếc mắt một cái rốt cuộc không thể rời đi.

Lại xứng với khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ như hoa đào, nháy mắt lệnh người miệng đắng lưỡi khô.

Khi mèo đen bừng tỉnh ý thức được điểm này, lập tức đại kinh thất sắc, nhanh chóng nhắm hai mắt của mình lại, xoay đầu qua chỗ khác, lỗ tai lông xù của nó đỏ ửng, lại thiếu chút nữa sắp nóng đến bốc khói!

Cái...cái cô gái này, sao tới tham gia khảo hạch thực chiến mà còn mặc thành như vậy......

Quá, quá không biết xấu hổ! Cô ấy mặc thành như vậy tới tham gia khảo hạch, có ý gì chứ?!

"Hử? Tiểu Hắc bị làm sao vậy?" Hoàn toàn tiếp thu ký ức của nguyên chủ, Diệp Văn Nhã không hề có cảm giác gì với chuyện mình mặc áo thun ba lỗ bên trong áo khoác cả, đây còn không phải là đồng phục trường học thống nhất phát cho mọi người sao? Có cái gì mà phải đại kinh tiểu quái?

Trong trí nhớ, ở thành thị, những thú nhân nữ xinh đẹp đi ở trên đường, đừng nói là mặc áo ba lỗ, có là mặc Bikini đi trên đường, cũng thường xuyên có thể gặp được.

Cho nên, Diệp Văn Nhã chỉ nghĩ rằng con mèo đen này là quá mức có tính người, biết bản thân phạm sai lầm, kéo khoá áo của cô xuống là không đúng, cho nên mới ngại ngùng tự sám hối.

"Tiểu Hắc ngoan, chị không có thời gian ôm em, em đi qua chỗ anh kia trước đi nha...... Chị còn phải hái thuốc mà." Duỗi tay kéo lấy cái khoá kéo trên móng vuốt con mèo lại, thuận thế kéo áo lên, Diệp Văn Nhã đưa mèo cho Bạch Hạ.

Cho dù bị móng tay không sạch sẽ bắt lấy, mèo đen cũng cả người cứng đờ, đôi mắt nhắm chặt, luôn không chịu mở ra.

Bộ dáng nó mới vừa rồi còn điên cuồng lộn xộn giờ lại cứng đờ như con mèo nhồi bông đồ chơi trước mắt.

Bạch Hạ thật sự có chút sờ không được đầu óc, hắn đưa con mèo cho Phan Mục, "Anh họ, con mèo này sao lại thế này? Vừa mới còn tung tăng nhảy nhót, hiện tại giống như bị rút cạn tinh thần, không thèm động đậy chút nào...... Em nuôi mèo bao lâu nay, chưa bao giờ thấy tình huống mèo liền biến thành như vậy?"

Bạch Hạ hoàn toàn không nghĩ nhiều, nên không chút nào biết nội tâm cuồn cuộn của con mèo đen giờ phút này.

"Đại khái là bởi vì mày quá bẩn...... Ngay cả mèo cũng chịu không nổi đi." Phan Mục liếc xéo thằng em họ nhà mình một cái, nhìn nhìn mấy vệt cứt chim trên cùng cái đầu dính đầy cành khô cỏ khô, lãnh khốc nói.

Bạch Hạ:.........??? Không phải chứ, anh họ, cái nồi này sao anh có thể tùy tiện chọi lên trên đầu tôi vậy? Tôi đây có còn là em của anh nữa không?

Phan Mục là thú nhân hệ khuyển, kỳ thật cũng không thích động vật họ mèo cho lắm, nhưng một con vật nhỏ như vậy, muốn để hắn giữ thì giữ thôi, hắn cũng không quá mức để ý. Hắn đặt con mèo đen lên trên vai chính mình, thấy nó có thể ổn định ngồi vững chắc, không có lao xuống dưới, liền vừa lòng gật gật đầu.

Xem đi, ngay cả mèo còn hiểu chuyện hơn thằng em họ nhà hắn.

Bạch Hạ đi theo anh họ chơi từ nhỏ đến lớn, biết mỗi một cái biểu tình trên mặt đối phương có nghĩa gì:............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.