Đầu Năm Nay Làm Phản Diện Thật Khó

Chương 7: 7: Đi Săn 1





Sở Vĩnh Ninh yên lặng không nói, hắn đây chính là viết văn ngựa giống nha, nam chính sau khi trọng sinh trở về từ lúc này không phải nên bắt đầu lập phi tử cưới mỹ nhân làm vợ sao?
Sở Mạc Nhiên cười một tiếng, nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Ninh, sau đó nói: "kia hoàng thúc cũng không có lập phi nha, phải chăng hoàng thúc đã có người trong lòng?" Hắn ngừng một chút, giọng nói đè nén dường như nghiến răng nghiến lợi "hoàng thúc có cần trẫm thành toàn cho hai người?"
"Không cần" Sở Vĩnh Ninh đứng dậy, hắn vẫn như thế, cả người đều tỏ ra vẻ thanh cao, khí chất băng lãnh, rơi vào mắt Sở Mạc Nhiên khiến hắn trong lòng cười nhạo một tiếng, người này vẫn luôn tỏ ra như vậy, bên trong chính là lòng tham vô đáy, ác độc tuyệt tình.

Hắn kiếp trước chính là bị hắn ta dày vò dồn ép đến chết!!!
"Mùa đông năm nay hội săn thú đều chuẩn bị xong rồi, vài hôm nữa ta đến cùng bệ hạ" nói xong, Sở Vĩnh Ninh chắp hai tay thành quyền, hơi cúi đầu xuống với Sở Mạc Nhiên, rất nhanh sau đó liền bước đi.

Đoá Nhi thấy hắn đi cũng chạy theo phía sau, ngoan ngoãn mà đứng bên cạnh Lục Ngũ.


Mấy năm nay Đoá Nhi cũng đã thành thục không ít, lớn lên xinh đẹp, vậy mà còn rất ngoan ngoãn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương làm việc, rất nhanh sau cũng được làm nô tỳ thân cận hầu han Sở Vĩnh Ninh.

Sở Vĩnh Ninh nhiều khi cũng hỏi nàng có hay muốn rời khỏi phủ, nàng muốn báo đáp thì cũng đã được hơn năm năm rồi, Sở Vĩnh Ninh không muốn vì cái cớ đấy mà giữ người ở lại bên cạnh mình lâu như vậy.

Huống hồ, Đoá Nhi vẫn còn trẻ, nàng còn có tương lai riêng a, nhưng mỗi lần hắn nói những lời này với Đoá Nhi, nàng lại quỳ xuống khóc sướt mướt, hỏi Sở Vĩnh Ninh có phải hay không rất chán ghét nàng.

Bị hởi mức đầu hắn chảy toàn hắc tuyến, sau này dứt khoát không hỏi thêm lần nào nữa.

Sở Vĩnh Ninh yên lặng ngồi trên xe ngựa, về tới vương phủ hắn lập tức vào phòng đóng cửa lại, nam chính hiện tại lớn rồi, ngày dỗ của hắn cũng không còn xa nữa.

Sở Vĩnh Ninh thở dài một hơi, đứng dậy vào thư vòng lấy sách ra xem, vừa đặt tay lên bàn, lại nhìn thấy vài bức hoạ trên kệ sách, hiện tại hắn mới hai mươi bốn tuổi, nhưng cổ đại người ta cũng đã coi như là lón tuổi rồi, mỗi ngày đều có viên quan tới đưa bức hoạ, ý muốn gả con gái của mình cho hắn.

Sở Vĩnh Ninh thấy phiền liền bảo Lục Ngũ lần sau nhận mấy thứ này liền vứt sang một bên, không cần nói cho hắn, ai biết được lúc này ở thư phòng hắn có một bức hoạ, trên này có ghi là hình công chúa trung nguyên?
Mặc dù nàng mặt mày đẹp đẽ, con mắt trong suốt, nhưng vẻ mặt lại không giấu khỏi kiêu căng ngạo mạn, ngang bướng,.

.


Sở Vĩnh Ninh nhàm chán vứt tranh sang một bên, sửa soạn lại người để đi ngủ, ngày mai hắn còn phải đi săn với hoàng thượng.

Vào mùa đông của Tiên Triều, mỗi năm hội săn thú đều tổ chức một lần, vài năm trước khi Sở quốc vương băng hà, hội săn này liền không có ai dám nhắc tới, vả lại khi ấy hoàng thượng còn nhỏ, ra ngoài xảy ra việc ai phụ trách? Cho tới năm năm sau chính là bây giờ hội săn mới được tổ chức lại một lần nữa.

Sáng sớm, bên ngoài cung hàng binh sĩ đã đứng thành hai hàng bên cổng thành, phía trước có chiếc xe ngựa khảm vàng sừng sững đứng đấy, đằng sau xe nối đuôi nhau thành một đoàn dài, binh lính tản ra hai bên, thừa tướng và các đại thần đều đã sớm leo lên lưng ngựa.

Lúc Sở Vĩnh Ninh vừa tới cạnh con ngựa thì đã bị Sở Mạc Nhiên gọi lại, hắn nói: "hoàng thúc, tới đây đi"Hắn ngồi trong xe ngựa xa hoa, bên trong bàn trà, điểm tâm bày biện đủ cả.

Sở Vĩnh Ninh do dự một lúc cũng bước lên, trong xe cả hai người đều trầm mặc chẳng ai nói một câu, Sở Vĩnh Ninh thấy hối hận không tưởng, ngồi bên nam chính lúc này hắn đều cảm thấy không khoẻ.

Vua một nước cao thâm khó đoán, Sở Mạc Nhiên càng lớn hắn càng khó hiểu, huống chi hắn đã sống hai đời a, mặc dù bên ngoài đều có vẻ thân mật gọi hai tiếng "hoàng thúc" cười đùa, nhưng bên trong chẳng ai đoán được hắn đang nghĩ cái gì.


"Hoàng thúc có vẻ không được khoẻ?" Sở Mạc Nhiên từ lẫy tới giờ vẫn nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Ninh nhắm mắt dưỡng thần, giờ đây bỗng lên tiếng, giọng nói hắn trầm thấp, phiêu đẵng bên không trung, cười cười mà nói.

Sở Vĩnh Ninh: "Không có gì, chỉ hơn nóng chút thôi" 
"Vậy mà vừa mới vào đây hoàng thúc đã ngồi yên nhắm mắt lại, trẫm còn tưởng hoàng thúc đây không muốn thấy trẫm cơ đấy?"
Gân xanh trên trán nhảy nhảy, Sở Vĩnh Ninh gian nan nói: "không có"
Trong lòng hắn lại không ngừng phun tào, làm ơn nam chính đừng có dùng giọng điệu âm dương quái khí đấy nói với hắn được không? Tạm biệt, cảm ơn.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.