Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 9: Muội muội này thật xinh đẹp (1)




“Hứa Bình Chí, theo chúng ta đi ra, sau khi ký tên đồng ý là có thể rời khỏi rồi.” Ngục tốt mở ra cửa ngục, chưa đeo xiềng xích cho bọn họ, đứng ở hành lang nói, cán đao gõ gõ hàng rào, ý bảo bọn họ tự mình đi ra.

“Hứa Bình Chí cả đời trung với vua yêu tổ quốc, cả nhà trung liệt... A, ngươi nói cái gì?” Hứa Nhị thúc hoài nghi mình nghe lầm.

Mấy ý tứ vậy?

“Có thể rời khỏi? Ngươi vừa rồi nói có thể rời khỏi.” Hứa Bình Chí trong lúc nhất thời khó có thể tin: “Chuyện gì vậy, các ngươi không phải mang ta ra ngoài chém đầu sao.”

“Không biết.” Ngục tốt hầm hừ nói: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên, muốn biết tự mình đi ra ngoài hỏi.”

Lý Như mờ mịt thấp thỏm, dắt hai đứa con gái, người một nhà lặng lẽ đi theo phía sau ngục tốt, hướng phía cuối hành lang đi đến.

“Lão, lão gia... Sẽ không là gạt chúng ta chứ?”

“Sao có thể đùa như thế.” Trên người Hứa Bình Chí có vết thương, đi đường xiêu vẹo, hắn cũng không hiểu ra sao, có niềm vui đại nạn không chết, cũng có mờ mịt không rõ tình trạng.

Lý Như giật mình: “Là Tân Niên, nhất định là Tân Niên mấy ngày nay ở bên ngoài bôn ba, giúp chúng ta lo lót quan hệ, mới khiến triều đình mở một mặt lưới.”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kích động nói: “Lão gia chớ quên, lão sư của Tân Niên, là thị lang bộ Hình năm Nguyên Cảnh 18.”

Năm Nguyên Cảnh 18... Cũng hơn hai mươi năm trước rồi... Hứa Bình Chí cảm thấy không đúng, lại nghĩ không ra mình trừ điều đó, quan trường không có chỗ chống lưng lớn còn có thể trông cậy vào ai.

“Có lẽ thế.”

“Thiếp đã nói Tân Niên nhà chúng ta là rồng trong loài người, năm đó thiếp để nó tập võ, chàng không đáp ứng, cứ muốn để cho Hứa Thất An thằng nhóc đó (tiểu thỏ tể) luyện võ.”

“Mẹ, thỏ rất đáng yêu, con muốn ăn thỏ.” Con gái nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cắn ngón út của mình, trong mắt viết chữ “thèm”.

“Cả ngày chỉ biết ăn thôi...” Lý Như tính cách nóng nảy theo bản năng mắng một câu, nhìn con gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhếch nhác, sắc mặt lập tức nhu hòa, “Ngoan, sẽ có thỏ để ăn ngay.”

Hứa Bình Chí lười giải thích với nàng chuyện ‘Con trai nàng không có thiên phú tập võ’. Dù sao mặc kệ đã nói bao nhiêu lần, thê tử kết tóc đều sẽ tự động bỏ qua.

Trong mắt người làm mẹ, con vĩnh viễn là ưu tú nhất.

Đến chỗ ký tên đồng ý, Hứa Bình Chí từ trong tay viên chức của phủ nha tiếp nhận bút, ngón tay run nhè nhẹ, ký tên xong, ấn dấu tay, Hứa Bình Chí cảm giác mình đã nhận được sự thăng hoa nào đó.

Tựa như hạt giống chôn sâu dưới lòng đất chui ra cây non, gặp được ánh mặt trời.

Thế giới bỗng nhiên trở nên tốt đẹp như thế, rõ ràng một đồng tiền cũng chưa có thêm.

Vợ con thì không cần kí tên, chỉ ấn dấu tay.

Hứa Bình Chí kiềm chế không được sự tò mò trong lòng, chắp tay nói: “Vị đại nhân này, không biết, không biết vì sao miễn tội chúng ta.”

Lý Như lập tức nhìn về phía viên chức.

“Án phá rồi, bạc thuế đã tìm về được.” Viên chức trả lời.

“Bạc thuế tìm về rồi? Ha ha, tốt, tốt! Yêu nghiệt chết tiệt, dám cướp bạc thuế Đại Phụng ta.”

Hứa Nhị thúc rất phấn chấn, cười xong lại cảm thấy, theo luật pháp Đại Phụng, bạc thuế tất nhiên tìm về, nhưng hắn không làm tròn trách nhiệm cũng là sự thật.

Tìm về bạc thuế cũng không phải công lao của hắn, triều đình sao có thể miễn tội chết của hắn?

Cho dù xử lý khoan hồng, cũng là lưu đày biên thuỳ.

“Hứa đại nhân, đây là quan bào của ngươi, thu lại.” Viên chức mang áo bào xanh lục bát phẩm võ quan lúc trước lột ra dâng lên.

Thế mà còn quan phục nguyên chức... Hứa Bình Chí ý thức được không thích hợp, vừa tiếp nhận quan bào, vừa trầm giọng nói: “Vị đại nhân này, có thể giải thích nghi hoặc cho bản quan không?”

Áo bào quan lại trong tay, tiếng ‘bản quan’ này nói ra miệng cũng có vài phần tự tin.

Theo đạo lý, cho dù miễn tội chết, cũng không nên quan phục nguyên chức.

“Luật pháp Đại Phụng quy định, trưởng bối trong nhà có người xúc phạm luật pháp, con cháu có thể lập công chuộc tội cho cha.” Viên chức nói.

“Thật là Niên Nhi, lão gia, Niên Nhi giúp triều đình tìm về bạc thuế.” Lý Như vui quá mà khóc.

“Niên Nhi...” Hốc mắt Hứa Bình Chí ươn ướt: “Con trai tốt của ta.”

Viên chức nhìn hai vợ chồng đang kích động một cái, “Là cháu ngươi Hứa Thất An, hắn giúp phủ doãn đại nhân phá án bạc thuế, mới vừa đi.”

“Ninh Yến?” Hứa Bình Chí ngây người.

Nước mắt Lý Như còn treo ở trên mặt, vẻ mặt vui mừng đọng lại.

“Hai ngày trước, Hứa Thất An ở trong ngục ồn ào muốn gặp phủ doãn, nói có manh mối quan trọng báo cáo, sau đó phủ doãn đại nhân liền phá án. Dựa theo luật pháp Đại Phụng, lập công chuộc tội, các ngươi tự nhiên không sao hết.” Viên chức nói.

“Là, là như thế sao...” Hứa Bình Chí lắp bắp, Hứa Thất An lúc còn to bằng con mèo nhỏ, hắn đã ôm về nhà nuôi nấng, đứa cháu là người thế nào, hắn có thể không rõ?

Hứa Bình Chí hoài nghi viên chức đang nói dối, nhưng hắn không có chứng cớ.

Là đứa cháu nhãi con kia... Lý Như hoa dung thất sắc.

Không phải con trai khơi thông quan hệ, cứu cả nhà sao, sao có thể là đứa cháu xui xẻo, nó không phải đang ở đại lao sao.

Ôm sự hoang mang to lớn, Hứa Bình Chí dẫn vợ con ra khỏi cửa sau phủ nha, thấy Hứa Thất An đang xử lý kiểu tóc ổ gà, lo âu chờ ở cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cháu, nghi hoặc chôn giấu ở trong lòng ngược lại không quan trọng nữa, trong lòng hán tử xuất thân võ phu dâng lên dòng nước ấm, mắt đỏ lên, sải bước tiến lên, vốn định cho cháu một cái ôm, lại cảm thấy vẽ vờ quá, không chịu được việc mất mặt, dùng sức vỗ bả vai hắn: “Ninh Yến, tốt lắm.”

Thiếu chút nữa mang Hứa Thất An vỗ chết ngay tại chỗ.

“Nhị thúc, thúc là Luyện Khí đỉnh phong, chúng ta chênh lệch một phẩm cấp đấy.” Hứa Thất An tự nhiên mà vậy nói ra đoạn lời này, nhưng lại không xa lạ chút nào cả.

Hắn kinh ngạc bởi sự hòa hợp này, đồng thời, lướt qua bả vai Hứa Nhị thúc, nhìn về phía ba nữ nhân sau lưng.

Hắc, thẩm thẩm (thím) ngươi cũng có bộ dáng chật vật hôm nay... Suy nghĩ này không chịu khống chế hiện lên.

Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa chưa duy trì bao lâu, đã bị giá trị nhan sắc của muội muội hấp dẫn.

Thiếu nữ mặc áo tù rộng thùng thình, tóc mai tán loạn buông ở bên cạnh mặt trái xoan cổ điển tinh xảo, mũi cao thẳng, nhìn qua, có vài phần cảm giác lập thể của mỹ nhân lai.

Mà tuổi này là năm tháng thanh lệ thanh thuần nhất, trộn lẫn ra sức quyến rũ khiến người ta không dời mắt ra được.

Con mẹ nó, ta thế mà có muội muội thanh lệ thoát tục như vậy. Hứa Thất An chấn kinh rồi.

Trong trí nhớ chủ nhân ban đầu của thân thể, về bộ dáng muội muội rất mơ hồ, đại khái là không chú ý gì. Hơn nữa bởi vì thẩm thẩm, có chút ý tứ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.

Đối với đường đệ đường muội không thân thiện gì cả.

Phát hiện ánh mắt nóng rát của huynh trưởng, Hứa Linh Nguyệt rụt rè hô một câu “Đại ca”, có chút e lệ cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.