Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 4: 4: Thế Thân Tình Nhân Của Sư Huynh 4





Tễ Nguyệt cơm nước xong xuôi đi dược phòng bốc thuốc, Ảnh Nhất liền chờ không kịp đi nấu thuốc.

Ngụy Lăng Phong mặc dù không tin lắm vào y thuật của Tễ Nguyệt, nhưng trước mắt cũng không còn cách nào khác, hơn nữa Lâm Uyên xem qua dược cũng không có phát biểu ý kiến gì.

Từ lần trước khi Lâm Uyên cứu vãn bệnh tình Ngụy Lăng Dược.

Sau đó, Ngụy Lăng Phong đối với hắn vẫn còn có chút tín nhiệm.

Nhìn cả bàn đồ ăn tối, Tễ Nguyệt trong lòng mười phần hạnh phúc, "Sư huynh, mấy ngày nay không có ngươi ở đây, ta mỗi ngày đều gặm lương khô, vừa lạnh vừa cứng, ngươi xem ta có phải đã gầy đi rồi?"
Ngụy Lăng Phong vẫn cảm thấy cái tên Tễ Nguyệt này đối với chứng bệnh của hoàng đệ hắn không quá nghiêm túc, tâm tư căn bản cũng không có đặt trên việc giải độc.

Chỉ toàn là ăn chơi và than phiền, đáng ghét cực kỳ, nào giống hoàng đệ hắn, quan tâm khéo hiểu lòng người lại nhu thuận hiểu chuyện, không bao giờ gây phiền phức cho người khác.

Nhưng bởi vì đang cần sự giúp đỡ y, cho dù có rất nhiều điểm không vừa mắt, cũng chỉ có thể nắm mũi chịu đựng.

Cơm nước xong xuôi, liền đi thu thập giường chiếu, sắp xếp chỗ cư trú.

Lâm Uyên nhìn ánh mắt sáng lóng lánh của Tễ Nguyệt, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp, chủ động chuyển vật dụng của mình vào gian phòng Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt bình thường có bệnh khiết phích, không muốn người khác đụng vào đồ của mình, lòng chiếm hữu rất mạnh, trong lòng khẳng định rất không vui khi có người xa lạ ở phòng của y.

Cho nên vẫn là nhường phòng của hắn cho Ảnh Nhất ở đi.

Lâm Uyên vốn cho rằng sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng không khó chịu như hắn nghĩ.

Trên người thiếu niên có mùi thuốc, hô hấp thanh thiển nằm bên cạnh hắn, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, lông mi rất dài.


Mặt Lâm Uyên bỗng dưng cứng đờ, nội tâm hết sức phức tạp, tình huống của hắn hiện tại thật sự là rất đáng lo ngại.

Chờ Ngụy Lăng Dược giải độc xong liền tranh thủ thời gian giết trùm phản diện đi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên bị động tĩnh trên mặt đánh thức.

Tễ Nguyệt đang nắm lấy lọn tóc dùng phần đuôi tóc chọc vào mũi Lâm Uyên, bị bắt được cũng không có một chút chột dạ nào.

Mặt cười hì hì, "Sư huynh sư huynh, ngươi đừng ngủ, cùng ta đi chơi chong chóng tre hôm qua ngươi mang về đi."
Lâm Uyên tức giận đem chăn mền trùm kín đỉnh đầu, ứng thanh nói: "Không đi, ai sẽ nhàm chán như vậy, vừa mới sáng sớm đi chơi chong chóng tre."
Tễ Nguyệt thấy thế cũng tiến vào trong chăn, nằm úp sấp trên người Lâm Uyên, đối mặt với Lâm Uyên trong chăn, "Sư huynh, ngươi đừng lười, ngươi đã thật nhiều ngày không có chơi với ta, muốn bù lại.

Mà ta lại phải giải độc cho khách nhân rất vất vả, muốn ngươi thưởng ta."
Tễ Nguyệt nắm lấy quần áo Lâm Uyên lay động làm ầm ĩ, ngoài cửa tiếng đập cửa vang lên mấy lần, không đợi hai người lên tiếng, cửa liền mở ra, "Tễ công tử, Tiểu Dược tối hôm qua uống thuốc, ngươi đến nhìn xem hiệu quả như thế nào." Ngụy Lăng Phong đang nói đột nhiên im bặt, hắn khiếp sợ nhìn Tễ Nguyệt nhô đầu ra khỏi chăn, trong khi Lâm Uyên đang nằm bên dưới, quần áo phía trước vương vãi, còn cơ thể được che kín bởi tấm chăn đang dính vào cùng nhau.

Trong tình huống này, chắc hẳn hắn không thể ngủ ngon được, Lâm Uyên có chút không vui, "Ngụy huynh, chúng ta còn phải rửa mặt chỉnh lý một phen, mới có thể gặp người." Ngụy Lăng Phong thật sự rất thô lỗ khi vào phòng ngủ của người khác mà không có sự cho phép.

Ngụy Lăng Phong vừa khiếp sợ lại vừa xấu hổ, nghĩ hắn đường đường là hoàng tử điện hạ, ngoại trừ rất ít người cần hắn bẩm báo tiếp kiến mới có thể đi vào, những người khác không phải là thuộc hạ thì cũng là người hầu của hắn, hắn thật đúng là không cần cho phép mới có thể đi vào.

Theo quan điểm của Ngụy Lăng Phong, hắn hiện tại cần dùng đến bọn họ, gõ cửa là đã cho bọn họ mặt mũi, ban ân rất lớn.

Bằng không, chỉ có một chút tài nghệ như vậy, cho dù thanh danh có lớn hơn nữa, cũng chẳng khác gì dân làng núi.

Nên mới không lường trước được, hắn sẽ gặp phải cảnh tượng đáng xấu hổ này.

Ngụy Lăng Phong trở lại gian phòng Ngụy Lăng Dược, sắc mặt đổi đổi, Ngụy Lăng Dược lo lắng nói: "Hoàng huynh, có chuyện gì sao? Sắc mặt ngươi tệ như vậy, có phải do độc của ta không?"
Ngụy Lăng Phong vội an ủi nói: "Tiểu Dược đừng lo lắng, không phải chuyện của ngươi.


Là, là.." Ngụy Lăng Phong có chút khó mà mở miệng, xoắn xuýt chỉ chốc lát, vẫn là nói cho Ngụy Lăng Dược, bọn hắn không biết chính xác được mình sẽ ở trên núi này bao lâu, vẫn là sớm nói cho Tiểu Dược, để y có tâm phòng bị.

Cũng phòng hờ hai người kia thừa dịp giải độc, âm thầm chiếm tiện nghi Tiểu Dược.

Ngụy Lăng Dược nghe xong giật mình há hốc mồm, "Cái này, cái này...!"
"Bọn họ sống trên núi hoang này đã lâu, không hiểu lễ nghĩa thế gian, khó tránh khỏi sẽ làm ra việc trái với lẻ thường, không biết xấu hổ."
Lúc Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt đi vào, hai người đang nói chuyện bỗng nhiên ngậm miệng không nói, Lâm Uyên cũng không để ý.

Ở một bên chờ Tễ Nguyệt bắt mạch cho Ngụy Lăng Dược.

Tễ Nguyệt nhìn khắp nơi trên thân Ngụy Lăng Dược, mắt, lưỡi, mạch tương, một loạt động tác làm hai người Ngụy Lăng Phong đều rất không được tự nhiên.

"Có vẻ như không có nhiều tác dụng nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Một hồi nữa lại thử một phương thuốc khác tốt hơn."
Nghe ngữ khí Tễ Nguyệt có vẻ thản nhiên và hờ hững.

Hai người khác nghe được tâm đều treo lên cao, Ngụy Lăng Dược mặc dù lo lắng, nhưng vẫn có thể kiềm chế ở trong lòng.

Ngụy Lăng Phong thì không có tính tình tốt như vậy, "Lớn mật, chẳng lẽ Tiểu Dược là để cho ngươi thí nghiệm thuốc hay sao? Ngươi nếu không nắm chắc, còn trị bệnh cái gì, giải cái gì độc?"
"Ngươi hung cái gì? Lần đầu chẩn trị ta có nói là chưa gặp qua loại độc này, không có nắm chắc.

Y không thử thuốc, ngươi cũng có thể tới thử a."
Ngụy Lăng Phong trừng lớn mắt, Tễ Nguyệt mới vừa rồi còn giống như mèo rừng nhỏ xù lông, gây sự xong rụt đuôi trốn phía sau Lâm Uyên, từ bên cạnh cánh tay Lâm Uyên thò đầu ra, còn khiêu khích thè lưỡi.

"Tễ Nguyệt, đừng nghịch." Lâm Uyên chờ một hồi, cũng không nghe thấy Ngụy Lăng Phong nói muốn thử thuốc, liền thức thời dàn xếp, "Tễ Nguyệt tuổi còn nhỏ, tính tình hoạt bát, mong Ngụy công tử thứ lỗi."
"Sư huynh, ta đã xem xong bệnh cho y, ngươi đi nấu cơm đi, ta đói bụng."

Lâm Uyên mang theo một cái cái đuôi nhỏ đi vào phòng bếp, lưu lại Ngụy Lăng Phong tức giận gần chết, trên mặt Ngụy Lăng Dược rất rõ ràng là miễn cưỡng vui cười.

Tễ Nguyệt không biết làm cơm, nhưng mỗi lần đều hứng thú bừng bừng ngồi ở trên băng ghế nhỏ giám sát Lâm Uyên nấu cơm.

"Làm sao? Sợ ta hạ độc ngươi sao?"
Tễ Nguyệt một mặt đắc ý, "Độc thuật của ngươi không tốt bằng ta, có muốn độc cũng không độc được." Y cũng là quá nhàm chán, một người dễ dàng tịch mịch, thời gian sư huynh không ở trên núi, một mình chờ đợi rất đáng sợ, cho nên luôn nghĩ thời thời khắc khắc đi theo Lâm Uyên.

Lâm Uyên không quen nhìn dáng vẻ tự tại của Tễ Nguyệt, chính hắn khắp nơi bận bịu đến bận bịu đi, trong lòng rất không cân bằng, dùng dao cắt rau khẳng định không biết.

Rửa rau phải rửa nước lạnh, Tễ Nguyệt xương cốt không chịu được lạnh, không thể giúp rửa rau.

Ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc một phen, Lâm Uyên tức giận nói: "Đi, đem đĩa lấy tới."
"Ai, tới rồi."
"Mang thức ăn đã rửa sạch qua đây."
Sau khi Lâm Uyên sắp xếp đồ ăn lên đĩa, liền đưa cho Tễ Nguyệt, "Bưng lên bàn đi, không cho phép ăn vụng." Vừa mới nói xong, Tễ Nguyệt liền bốc một khối cho vào miệng, còn cố ý bẹp miệng, nhìn thấy cảnh này Lâm Uyên vừa bực mình vừa buồn cười.

Tễ Nguyệt đi tới đi lui như con quay nhỏ, Lâm Uyên cảm thấy trong lòng cân bằng.

Lúc ăn cơm, Ngụy Lăng Dược thân thể khá tốt, thế là liền từ trên giường đứng lên hoạt động một chút, cũng cùng những người khác ngồi ở bên cạnh bàn cơm.

Ngụy Lăng Dược một bộ áo trắng không nhiễm bụi trần, càng lộ ra dáng người tái nhợt suy nhược, giống như một bình hoa tinh xảo mong manh dễ vỡ.

Tễ Nguyệt từ đầu đến chân nhìn nhiều lần, trên trán Ngụy Lăng Phong nổi gân xanh, lo lắng Tễ Nguyệt có phải là đối với hoàng đệ hắn có tâm tư gây rối.

Tễ Nguyệt trong mắt tràn đầy hâm mộ, "Bạch y thật là dễ nhìn."
Lâm Uyên tay cầm đũa dừng một chút, bởi vì bọn hắn sinh hoạt ở trên núi, màu sáng quần áo dễ bẩn, tẩy rửa rất phiền phức, cho nên bọn họ đều lựa chọn trang phục có màu xanh, tím, đen và các màu chống ố khác.

Mà Tễ Nguyệt mặc trên người nhiều nhất chính là màu xanh, nguyên lai là thích màu trắng sao? Cũng phải, tiểu thiếu niên hẳn là đều không thích những màu sắc như lão nhân này.

Những người khác cơm nước xong xuôi, cũng chỉ còn một mình Tễ Nguyệt là trong chén còn đầy đồ ăn.

Tễ Nguyệt vừa ăn vừa nhìn Ảnh Nhất cùng Ngụy Lăng Phong, nhìn hai người bọn họ ngồi không không định làm gì, cau mày nói: "Các ngươi làm sao một điểm ánh mắt đều không có? Cơm nước xong xuôi không nên thu dọn cái bàn sao?"

Ngụy Lăng Phong không thể tưởng tượng được chỉ vào chính mình hỏi: "Ngươi để ta thu dọn bàn?"
Tễ Nguyệt liếc mắt, "Còn không phải sao? Sư huynh đều đã nấu cơm, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn ăn uống chùa? Còn có, vạc nước trong phòng bếp, củi đều không còn.

Lúc trước khách nhân đến xem bệnh đều sẽ chủ động làm những việc này, các ngươi thật sự là không có chút biết điều nào."
Bình thường những chuyện này đều là Lâm Uyên đi làm, sư phụ lão nhân gia khẳng định là không làm những việc nặng này, Tễ Nguyệt thân thể vốn suy yếu, nên hiển nhiên những việc này đều sẽ do Lâm Uyên làm.

Chẳng qua Tễ Nguyệt đau lòng sư huynh, mỗi lần có khách lên núi cầu y, y đều rất cao hứng, vì có người thay sư huynh làm việc.

Ngụy Lăng Phong cảm thấy Tễ Nguyệt đang kiếm chuyện, nào có ai chiêu đãi khách nhân như vậy, nhìn Lâm Uyên một chút, muốn để hắn quản tiểu sư đệ của mình.

Lâm Uyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi yên lặng không nói lời nào.

"Những chuyện này để thủ hạ đi làm là được."
Tễ Nguyệt lúc này mới hài lòng gật đầu, ăn xong bát cơm đầy, lắc lư đi về phòng ngủ.

Ngụy Lăng Phong ngăn cản Lâm Uyên đang muốn đứng dậy, "Lâm Huynh, có câu nói ta không biết có nên nói hay không."
Ngươi cũng không biết ta liền càng không biết.

"Ngụy công tử không cần miễn cưỡng."
"Cái này" Ngụy Lăng Phong dừng lại, "Không có việc gì, ta cảm thấy Tễ tiểu công tử được ngươi nuông chiều quá, quá mức kiêu căng tùy hứng, hành vi xử sự cũng có chỗ không tốt."
Nuông chiều y? Lâm Uyên cười xùy một hồi, hắn mới không có nuông chiều trùm phản diện, hắn hiện tại cũng chỉ muốn đợi Tễ Nguyệt giải xong độc cho Ngụy Lăng Dược.

Sau đó, tranh thủ thời gian giết y.

Dung túng trùm phản diện một hai lần trước khi giết chết cũng coi như là đền bù.

"Ngụy công tử lo nhiều rồi, Tễ Nguyệt tuổi còn nhỏ, tính tình trẻ con, ngươi đối lệnh đệ không phải cũng là hữu cầu tất ứng?"
"Đó là bởi vì Tiểu Dược vì ta mới trúng độc chịu khổ, y luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, làm cho người thương tiếc, nào giống hắn."
Lâm Uyên cảm thấy Tễ Nguyệt so Ngụy Lăng Dược càng làm người ta thương tiếc, thân thể yếu đuối, là cô nhi, từ nhỏ sống ở rừng sâu núi thẳm, không được chứng kiến thế giới phồn hoa bên ngoài, cũng không có bao nhiêu bạn cùng tuổi chơi cùng, nhìn người khác mặc bạch y mà ao ước.

Sau này, vẫn là dẫn y đi khắp nơi vui chơi một vòng để y thật vui vẻ sau đó, lại lấy tính mệnh của y..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.