Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 42: Thẻ đạo cụ biến mất




Editor: mèomỡ

Tống Tân vừa chớp mắt một cái liền thấy trước mặt bỗng sáng ngời.

Một quả cầu ánh sáng lớn chừng chậu nước trong chớp mắt đã chiếu sáng cả căn phòng.

Một giọng nói không nặng không nhẹ đúng lúc này liền vang lên: “Chúc mừng người chơi Tống Tân hoàn thành trò chơi lần thứ ba, nhận được một phần quà thần bí!”

Quả cầu ánh sáng dần yếu bớt, chẳng bao lâu sau, món đồ bị ánh sáng bao quanh liền hiện ra…. Đó là một chiếc hộp màu đen lớn khoảng bằng hộp giày, phía trên còn dùng một chiếc ruy băng màu đỏ thắt thành một cái nơ con bướm xinh xắn.

Ánh sáng yếu đến mức chỉ còn lại một quầng sáng nhạt bao quanh hộp, Tống Tân liền đưa tay ra cầm lấy cái hộp.

Lúc mới cầm lấy thì cái hộp bồng bềnh giống như một sợi lông vũ, nhưng ngay sau đó liền có sức nặng. Cô ôm cái hộp đi đến bàn máy tính, nương theo ánh sáng yếu ớt quanh hộp rút ruy băng ra.

Trùng hợp sao, đúng lúc đó căn phòng tối đen bỗng sáng lên.

Tống Tân vừa mới trải qua một trận đấu, thần kinh còn đang căng thẳng. Khi có ánh sáng lóe lên, trong đầu cô phản ứng đầu tiên chính là giật mình hoảng sợ.

Ngay sau đó, cô liền nghe thấy tầng trên tầng dưới cùng với bên ngoài vang lên tiếng hoan hô của mọi người.

Cô mơ hồ nghe được mấy câu “Có điện rồi.” “Rốt cục có điện rồi!”. Những tiếng hô này đều vô cùng kích động.

Sau đó Tống Tân mới biết, những ngày cô vào trò chơi, chính phủ lấy đồ ăn làm thù lao, khiến một vài nhân viên ở các cương vị quan trọng quay lại làm việc.

Sau khi có điện, Tống Tân mặc kệ những tiếng hô bên ngoài, liền mở cái hộp màu đen trước mặt ra.

Trong hộp cùng có ba món đồ…. Hai chiếc thẻ, cùng một con dao găm xinh đẹp.

Tống Tân cầm dao găm lên nhìn, không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt, có lẽ chỉ là một con dao găm bình thường mà thôi.

Nhưng cho dù chỉ là con dao găm bình thường cũng rất tốt. Dù sao vũ khí bên ngoài không được phép mang vào trò chơi, ở trong trò chơi có đôi khi muốn tìm một vật phòng thân cũng không dễ, có một con dao như này cũng tốt hơn không.

Mà hai chiếc thẻ còn lại, Tống Tân vốn tưởng là thẻ đạo cụ, không ngờ còn tốt hơn đạo cụ rất nhiều.

Chiếc đầu tiên là một chiếc thẻ màu đỏ, khi cô cầm lên, hướng dẫn sử dụng liền hiện lên trên thẻ.

[Thẻ tránh phạt: Khi người chơi thất bại trong một trò chơi nào đó, có thể sử dụng nó để miễn hình phạt thất bại một lần.]

Một câu giới thiệu vô cùng đơn giản lại khiến Tống Tân mừng rỡ.

Hình phạt khi thua là chết, mà có tấm thẻ này, nếu cô thua có thể giữ được mạng sống một lần!

Đương nhiên, tác dụng của tấm thẻ này chỉ có thể dùng sau khi thua trò chơi để miễn hình phạt, nếu cô chết trong quá trình chơi trò chơi thì tấm thẻ này cũng không thể cứu được cô.

Tống Tân lại cầm tấm thẻ màu đen còn lại lên.

[Thẻ xin nghỉ: Khi người chơi không muốn tiến vào trò chơi tiếp theo thì chỉ cần sử dụng một cây bút bất kỳ viết tên của mình lên, có thể nhảy qua một lần chơi. Chú thích: Giới hạn sử dụng trước trò chơi lần thứ 8, quá thời hạn không thể dùng.] 

Công năng tấm thẻ này cũng rất tốt, Tống Tân nghĩ thầm. Nhiệm vụ về sau có lẽ sẽ càng khó hơn, nếu như cô có thể sống qua bảy trận trước, liền có thể dùng tấm thẻ này nhảy qua trận thứ tám!

Nhưng tấm thẻ này phải sử dụng trước khi trò chơi bắt đầu, cho nên có một vấn đề là cô cũng không biết mình có sống qua được mấy trận trước không, có thể ngay cả thẻ cũng không có cơ hội sử dụng cô đã chết queo rồi.

Tống Tân cười cười, mặc kệ thế nào, đây cũng đều là đồ tốt hiếm có.

Cô đặt hai tấm thẻ cùng dao găm vào nhẫn không gian, nhưng lúc này, cô lại đột nhiên phát hiện không thấy tấm thẻ đạo cụ vốn đặt ở trong nhẫn không gian đâu rồi!

Thẻ mặt nạ Joker cô lấy được ở trận đấu đầu tiên biến mất rồi.

Thế này là sao?!

Tống Tân tưởng mình nhìn nhầm, cô lấy hết những thứ vừa mới bỏ vào ra, nhưng dù nhìn thế nào cũng chỉ có hai tấm thẻ cùng con dao găm mà thôi!

Thẻ mặt nạ Joker… Đã không cánh mà bay rồi?!

Hay là cô vốn không bỏ thẻ vào nhẫn không gian? Làm sao có thể? Cô nhớ rất rõ, cô nhất định có bỏ nó vào.

Nếu như không có bỏ vào lời nói nó lại đang ở đâu?

Tống Tân vội vàng xoay người tìm kiếm khắp phòng, nhất là tủ đầu giường đã từng đặt thẻ, kể cả khe hở đằng sau tủ cũng không bỏ qua.

Trọng Phong cũng giúp cô cùng tìm, nhưng bọn họ tốn cả tiếng mà vẫn không tìm thấy.

Căn phòng này cũng chỉ có vậy, nếu như tấm thẻ ở đây, không thể nào lại không tìm được.

Tấm thẻ kia, thật sự vô duyên vô cớ mà biến mất sao?

Tống Tân ngồi xuống, cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem rốt cuộc mình có bỏ thẻ vào nhẫn không gian hay không?

Lúc này, một bàn lại vỗ nhẹ nhẹ lên đầu cô, cô ngước lên, thấy Trọng Phong mỉm cười an ủi: “Sẽ tìm được thôi, đừng sốt ruột.”

Tống Tân nhìn anh một lát, không nhịn được bật cười: “Thôi, tạm thời không tìm nữa, anh đói bụng không? Hiện giờ có điện, chúng ta có thể nấu mì tôm ăn.”

Trọng Phong lắc lắc đầu: “Tôi không đói bụng, chỉ là có chút khát.”

Tống Tân lập tức biết ngay anh đang nói dối…. Trình độ nói dối của người máy trí năng trước mắt còn kém cả trẻ con.

Tống Tân hiểu, là vì anh biết đồ ăn trong nhà không nhiều, cho nên mới nói như vậy.

Cô không vạch trần anh, gật đầu, đi về hướng phòng bếp, rót đầy nước vào ấm siêu tốc, bật lên, vừa bóc mì tôm vừa nói: “Một mình em ăn không thấy ngon, coi như anh ăn cùng em đi.”

Trọng Phong ừm một tiếng, đứng ở cửa phòng bếp nhìn đống đồ ăn chất trong góc một lúc, đột nhiên nói: “Tôi đi cướp cho em.”

Tống Tân dừng tay, buồn cười mà quay đầu lại nói: “Đừng có gấp, để em xem cửa hàng bán gì đã, có lẽ sẽ có đồ ăn.”

Nấu xong hai hộp mì, cô liền quay lại phòng khách. Đang định đưa tay lên ấn vào vòng tay thì đã thấy viên ngọc màu đỏ khảm phía trên tự phát sáng, hơn nữa còn phát ra tiếng “Tít tít tít”.

Tống Tân chần chờ một chút liền ấn lên viên ngọc.

Ngay sau đó, một màn hình tầm như tờ A4 xuất hiện phía trên vòng tay. Tống Tân kinh ngạc trông thấy trên màn hình lại xuất hiện một gương mặt không nên xuất hiện…

Đó là… Chu Lỵ.

Người trên màn hình vẫy tay với cô, cười sáng lạn: “Này, chị Tống Tân!”

Tống Tân sửng sốt, hỏi: “Sao cô vẫn còn sống?”

Chu Lỵ cười híp cả mắt, nhún vai nói: “Tôi có đạo cụ, cụ thể là gì không nói, tóm lại tôi bây giờ vẫn sống nhăn răng đây này.”

Tống Tân không biết nên nói gì.

Chu Lỵ lại nói: “Tôi liên lạc với chị là muốn nói một tiếng cám ơn, thẻ đạo cụ lấy được của chị dường như rất tốt đấy.”

Nghe vậy, trong lòng Tống Tân giật thót. Cô lập tức hỏi: “Thẻ đạo cụ của tôi?”

Thẻ mặt nạ Jocker? Tại sao lại ở chỗ Chu Lỵ?

Chu Lỵ nghiêng đầu, cười thật vô tội: “Đúng thế, tôi sợ sau khi chị trở về lại mất công tìm, cho nên mới gọi đến nói cho chị biết một tiếng.”

Tống Tân nhíu mày, gằn giọng: “Thẻ đạo cụ của tôi tại sao lại ở trong tay cô?”

“Cái này…” Chu Lỵ lắc đầu: “Là bí mật không thể nói. Nếu như nói cho chị xong, lần sau lỡ như chúng ta lại gặp thì tiêu. Nhưng chị cũng đừng giận, mặc dù tôi lấy của chị một đạo cụ, nhưng kỳ thật tôi vẫn bị lỗ mà.”

Cô ta dừng một chút, thở dài nói: “Ở trong tầng hầm thật ra trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ. Tôi cứ nghĩ mãi, tại sao câu trai tóc húi cua kia lại một người tới tầng hầm, còn lau dấu chân không để cho chúng ta biết là ai đi xuống?

Mặc dù khả năng chị nói lúc đó thực sự có thể có, nhưng tôi vẫn nghĩ, có phải cậu ta có bí mật nào không muốn để người chơi khác biết hay không? Đáng tiếc, tôi và những người khác đều không ngờ quy tắc trò chơi lại sẽ lừa gạt, nếu như chúng tôi có đủ kinh nghiệm, lần này tôi đã không cần lãng phí một lần bảo vệ tính mạng rồi.”

Tất cả mọi người đều mới chơi lần thứ ba mà thôi, không đủ kinh nghiệm, hơn nữa quy tắc mỗi trò chơi còn không giống nhau, đây cũng là một điểm mấu chốt dẫn đến thất bại của bọn họ.

Tống Tân cũng hiểu được điều này, nếu như đây không phải trận đấu thứ ba, mà là năm sáu, cô cũng đừng mong có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng như vậy.

Hiện tại vấn đề cô quan tâm nhất là tại sao Chu Lỵ còn sống?

Lúc cô nhìn thấy Chu Lỵ, trong lòng lập tức cũng nhớ thẻ tránh phạt mình vừa nhận được. Nhưng cô nhận được cái này là vì cô thành công hoàn thành ba trò chơi, mà Chu Lỵ đã thất bại ở trận thứ ba, cho nên không thể nào là phần thưởng được.

Nói cách khác, Chu Lỵ từ trước trận thứ ba đã có đồ miễn tử!

Là rút được từ trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu sao? Hay là… Lấy từ người khác giống như đã lấy của cô?

Còn có, cô Tạp Phiến là đặt ở trong không gian giới chỉ, mà giới chỉ vẫn luôn đeo tại trên ngón tay của cô, Chu Lỵ căn bản ngay cả đụng đều rất khó đụng phải, rốt cuộc là sao lấy đi?

“Ai, anh Trọng Phong đẹp trai ở bên cạnh chị kìa, hai người thật sự là người quen à? Tôi nhớ lúc trò chơi kết thúc chỉ có tên chị, không nhắc tới tên anh ấy, tại sao anh ấy lại còn sống vậy?”

Giọng Chu Lỵ lại vang lên, ánh mắt cô ta thông qua màn hình tò mò nhìn sau lưng Tống Tân.

Tống Tân không trả lời, cô quay đầu, thấy Trọng Phong bưng nước sôi đi ra, đang ngồi bên bàn trà úp mì.

Đại khái là vì nghe được tên của mình, anh ngẩng đầu nhìn Tống Tân. Khi tầm mắt hai người chạm nhau thì anh giống như thường ngày nở một nụ cười hoàn mỹ với cô.

Trong màn hình Chu Lỵ khoa trương mà che miệng, cười nói: “Chậc chậc, chị Tống Tân, tôi thật hâm mộ chị, được ở chung với một người đàn ông đẹp trai như vậy, còn có thể cùng nhau tham gia trò chơi!”

Nét mặt cùng giọng điệu của cô ta giống như đang nói đùa với một người bạn.

Tống Tân nhướng mày, nhạt nhẽo nói: “Không có việc gì thì thôi nhé, hi vọng từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại.”

“Đợi một chút.” Chu Lỵ gọi cô lại: “Mặc dù trong trò chơi vừa rồi chúng ta không thật sự là đồng đội, nhưng hiện tại trò chơi đã xong, chúng tôi không thể làm bạn ở bên ngoài sao? Tôi sau khi trở về đã nhìn phát lại toàn bộ trận đấu trong cửa hàng, phát hiện hai người đều rất lợi hại. Nếu không phải có mấy chuyện hai ngươi làm, trò chơi này sẽ không chấm dứt nhanh như vậy.”

Tống Tân giờ mới biết, trong cửa hàng có thể xem phát lại trận đấu.

Đây là miễn phí, nếu không ai sẽ nỡ tiêu ‘điểm thuộc tính’ mua thứ vô dụng ấy.

“Nếu như trò chơi lần này mọi người thật sự là đồng đội, chị cảm thấy chúng ta nên giao đồng hồ cho NPC nào mới đúng?” Chu Lỵ lại hỏi.

Tống Tân im lặng một lát, nói: “Mì tôm chín rồi, tạm biệt.”

Cô ấn lên viên ngọc trên vòng tay, màn hình lập tức biến mất.

Trọng Phong chỉ úp một gói mì tôm, thấy Tống Tân cúp máy, liền đưa bát mì đã úp xong đến trước mặt cô.

Tống Tân không ăn, cô lại ấn nút trên vòng tay, mở giao diện chính.

Trên màn hình vốn chỉ có một mục trò chơi nay đã xuất hiện thêm một mục cửa hàng.

Cô mở ra, hình ảnh lập tức biến thành giao diện như cửa hàng trong game online.

Cô lập tức nhìn vế phía mục “Đồ ăn”.

Tống Tân không chút do dự mở ra, chỉ thấy trong mục này còn phân ra các mục nhỏ, kể cả thịt tươi, rau dưa, đồ ăn vặt v…v…, nhìn có vẻ như cần gì cũng có.

Mà ở phía dưới mỗi loại đồ ăn đều ghi ‘điểm thuộc tính’ cần để mua.

Trong đó các loại thịt là đắt tiền nhất, một kg thịt cần một điểm ‘điểm thuộc tính’.

Rau dưa rẻ hơn một chút, rẻ nhất chính là các loại đồ ăn vặt…. Mì ăn liền và bánh mì đều thuộc mục đồ ăn vặt.

Một điểm ‘điểm thuộc tính’, có thể đổi năm thùng mì tôm hộp hoặc gói.

Loại mì hộp 1 thùng có 12 hộp, loại gói thì 1 thùng 24 gói. Tống Tân không chút do dự chọn loại gói, tiêu một điểm tích phân đổi năm thùng.

Trong cửa hàng còn có các loại đồ ăn vặt như kem, socola…, nhưng hiện giờ hẳn là không có người chơi nào trên trái đất sẽ chịu dùng ‘điểm thuộc tính’ để đổi những thứ này.

Năm thùng mì Tống Tân mua gần như lập tức xuất hiện trên sàn nhà trước mặt cô. Cô vội vã nói với Trọng Phong: “Anh xem, chúng ta không thiếu đồ ăn nữa rồi, bát mì này anh ăn trước đi, em xem cửa hàng một chút đã, lát nữa ăn sau.”

Trọng Phong lúc này mới yên tâm cúi đầu bắt đầu ăn mì tôm.

Tống Tân nhìn anh, trong lòng bỗng nghĩ, nếu như anh có vị giác thì thật tốt.

Cho dù không có các cảm giác khác, chí ít có vị giác cũng tốt, trên thế giới nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh lại không nếm được mùi vị.

Trọng Phong ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cô, tay hơi dừng lại, sau đó dùng dĩa xoắn lên một chút mì đưa đến bên miệng Tống Tân: “Em ăn đi.”

Tống Tân ngẩn người, nhìn mì tôm anh đưa tới trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

Cô há miệng ăn, nhỏ giọng nói: “Lần cuối cùng có người đút cho em ăn là lúc em sáu tuổi.”

Trọng Phong nghiêng đầu, nói: “Từ nay về sau tôi sẽ đút cho em ăn.”

“… Không cần đâu.” Cảm giác chua xót trong lòng Tống Tân nhanh chóng biến mất, buồn cười mà vỗ vỗ đầu anh: “Sao anh ngốc vậy, mau ăn đi.”

Trọng Phong cười, cúi đầu uống một ngụm nước mì.

Tống Tân quay đầu, tiếp tục xem cửa hàng.

Ở phía dưới mục đồ ăn, còn có quần áo, vật dụng hàng ngày, thuốc…, Tống Tân lật xem từng cái, cuối cùng dừng lại ở mục “Vũ khí”.

Cô hơi nhíu mày, vừa mở ra vừa nghĩ. Chúng nó nói những thứ này không thể sử dụng trong trò chơi, vậy vũ khí trong này là…

Hình ảnh trên màn hình lập tức mở ra mục vũ khí, Tống Tân nhìn qua một lượt, trong lòng lại hoảng sợ…. Trong đây ngoại trừ đao kiếm cung nỏ, còn có cả súng ống đạn dược!

Thậm chí… Ngay cả thuốc nổ cũng có.

***

p/s: Sao Tiểu Phong lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.