“Buông tôi ra!”
“Tôi muốn báo cảnh sát…”
Phạm Lộ Thu chỉ nói được đến đây thì tắt tiếng, bởi vì cô ta nhìn thấy Dịch Minh Độ từ ngoài cửa bước vào.
“Độ!”
Cô ta vui mừng hô lên.
Thời điểm này cho dù trong lòng cô ta hận thì nó cũng không bằng ý nghĩ sẽ một lần nữa trở về thời điểm phong quang vô hạn mà ra sức muốn lấy lòng Dịch Minh Độ.
Nhưng có vẻ cô ta nghĩ quá nhiều rồi.
Dịch Minh Độ không nhìn cô ta mà nhìn trợ lý Hà.
“Sếp, thiếu phu nhân không có ở đây.”
Trợ lý Hà mặt mày lạnh tanh báo lên.
Dịch Minh Độ biết mình tới muộn rồi, trong lòng có lo lắng nhưng rất nhanh đã bị âm thanh chói tai của Phạm Lộ Thu kéo về.
“Độ…”
Phạm Lộ Thu thấy anh không để ý tới mình thì lòng oán hận, lúc phát hiện mình vẫn còn đang bị giữ chặt thì không khỏi hét toáng lên: “Anh làm gì vậy!? Sao anh có thể làm như vậy!? Em đang mang thai con của anh mà!!”
Cô ta tức, nhưng gấp nhiều hơn. Bởi vì thái độ của Dịch Minh Độ khiến cô ta bất an. Cô ta sợ anh không nhận. Biết vậy cô ta đã đi gặp người nhà họ Dịch trước, nhưng làm sao Dịch Minh Độ biết họ ở đây mà tìm tới chứ.
Vậy phải nói Mộ Đồng Đồng trước khi đi đã đem cái hộp bưu phẩm kia chuyển giao cho Dịch Minh Độ rồi. Thời điểm đó Mộ Đồng Đồng làm như vậy đã mang ý nghĩ gì đến chính cô cũng không rõ, cô chỉ là làm thôi. Nhưng Dịch Minh Độ vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy đi tìm. Dù tìm không thấy cô ngay lập tức cũng là trong dự kiến của anh.
Dịch Minh Độ quả nhiên không để cho Phạm Lộ Thu thất vọng liền lạnh lùng lập lại: “Con của tôi?”
“Tôi chưa từng chạm vào cô, làm gì có chuyện đó được.”
Phạm Lộ Thu như thể nghe thấy tiếng sấm nổ tung bên tai, thân hình cũng muốn ngã rạp xuống đất. Nhưng cô ta bị vệ sĩ nắm rất chặt, không thể nào ngã xuống được.
Có điều rất nhanh cô ta đã hoàn hồn mà hét lên như một người điên: “Em không tin! Anh nói dối!”
Dịch Minh Độ không có kiên nhẫn nói nhiều với cô ta, ngược lại phẩy tay với trợ lý Hà rồi rời khỏi đó.
Anh còn phải đi tìm vợ, làm gì có thời gian day dưa với Phạm Lộ Thu.
“Dịch Minh Độ!”
Phạm Lộ Thu hét ầm lên, hai mắt như muốn lòi ra ngoài mà vùng vẫy muốn đuổi theo anh. Có điều rất nhanh cô ta đã bị thứ trợ lý Hà mặt lạnh cho cô ta xem dọa cho xụi lơ, mắt trợn thật lớn.
Thứ trợ lý Hà cho Phạm Lộ Thu xem thì ra là cảnh cô ta làm tình với một người đàn ông có ngoại hình khá giống Dịch Minh Độ, cả khuôn mặt cũng vậy. Nhưng nhất định không phải là Dịch Minh Độ. Thời điểm đó Phạm Lộ Thu đã ngà ngà say, đâu có nghĩ Dịch Minh Độ tìm một kẻ thế thân đến thay thế anh thân thiết với cô ta. Họ cũng chỉ làm một lần đó, về sau Dịch Minh Độ bận đến không có thời gian nên Phạm Lộ Thu hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
Ngay từ đầu người đàn ông kia đã tính toán chu toàn đến như vậy rồi. Chỉ có cô ta vênh váo tự đắc…
“Ha ha ha!!”
Phạm Lộ Thu điên rồi, bỗng nhiên phát ra một trận cười cuồng loạn, còn cười đến chảy cả nước mắt.
Trợ lý Hà lại không có kiên nhẫn nghe cô ra phát rồ, hắn phất tay cho người mang cô ta đi.
Kết quả Phạm Lộ Thu đang phát điên liền hét toáng lên: “Các người muốn làm gì!? Tôi sẽ báo cảnh sát! Mấy người muốn làm gì!!?”
“Cô Phạm yên tâm, chúng ta sẽ không động vào cô đâu.”
Trợ lý Hà thấy cô ta làm loạn quá mức thì không thể không lên tiếng: “Nhưng mà sếp không muốn cô xuất hiện ở S thị, thậm chí là trước mặt phu nhân nữa.”
Hắn nói tới đây thì ra hiệu cho vệ sĩ bịt miệng cô ta lại rồi mang đi. Mặc cho Phạm Lộ Thu ú ớ, trong cổ họng nghẹn cứng bao nhiêu điều muốn nói đến mức hai mắt đều muốn lòi ra ngoài. Liệu cô ta có nhận thức được ảo tưởng vỡ tan tành không?
Người trong quán trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, mặc dù khó tin nhưng không ngại họ kêu gào vì bất ngờ được ăn một bữa dưa ngon lành. Nếu đám người trợ lý Hà không cấm họ quay phim thì càng tốt hơn. Kết quả họ chỉ có thể bà tám với nhau sau khi đám người đi hết mà không thể lưu lại được cái gì. Đành chịu thôi, đến cả camera trong quán cũng bị cưỡng ép gỡ bỏ đoạn đó đi mà.
Chuyện cứ như vậy kết thúc, nhưng Dịch Minh Độ lại không tìm được Mộ Đồng Đồng.
Mộ Đồng Đồng sau khi rời khỏi quán thì không có trở lại Dịch gia.
Vậy cô đã đi đâu?
Chẳng lẽ cô thật sự định bỏ lại đứa nhỏ mới một tháng tuổi của mình, vì chuyện này mà rời đi?
Có lẽ đi.
Chứ làm sao cô chấp nhận được đây.