Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 36: Chương 36:




Dưới bầu trời gần tối, mặt hồ hiện ra màu xanh mực, nước theo hướng thuyền gợn sóng lăn tăn, từng vòng gợn sóng, thân thuyền ở trong nước hồ phát ra âm thanh trầm thấp hùng hậu xen lẫn cùng tiếng gió đêm thổi rung chuông.
 
Mùi thơm của cá nướng tỏa ra bốn phía, bên trong truyền đến giọng nói của thuyền nương: "Hai vị khách quan, cá nướng đã làm xong, mau vào ăn khi còn nóng đi.”
 
Cố Diễn vừa lúc mang giày cho nàng, nghe vậy đứng lên thuận tiện đưa tay kéo nàng dậy.

 
Ngồi xuống trước bàn, mùi thơm tươi ngon của cá nướng bọc trong hơi nóng bốc lên xộc thẳng vào mặt khiến người ta phải động đậy ngón trỏ khi ngửi thấy.
 
Cố Diễn chủ động giúp Mộc Tình Tiêu nhặt xương, Mộc Tình Tiêu vui vẻ mặc cho hắn hầu hạ, vừa nhìn hắn vừa ăn bong bóng cá thơm ngon và mịn màng.
 
Sau nửa khắc, nàng nhịn cười hỏi: "Rốt cuộc huynh có thể hay không?"
 
Cố Diễn nhìn thịt cá trước mắt gần như bị mình làm cho thất linh bát lạc*, có chút chột dạ mím môi, không nói gì, tiếp tục yên lặng nhặt xương.
*Thất linh bát lạc: thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác..
 Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác...
 
Hắn cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng vành tai lại nổi lên hai vệt đỏ.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn trong lòng cảm thấy vui vẻ, trên mặt vốn định nhịn xuống, lại luôn có mấy nụ cười không cẩn thận lộ ra.
 

Cũng may con mè vốn ít xương, mặc dù là màn biểu diễn của tân thủ nhưng rốt cuộc không để cho Mộc Tình Tiêu chờ lâu, chỉ là sau khi cá mè loại bỏ xương thật sự thảm thiết.
 
Cố Diễn giống như không phục, còn muốn hạ độc một con cá hoàn chỉnh khác, nàng vội vàng ngăn lại: "Cùng nhau ăn đi.”
 
Hắn không còn cách nào khác phải từ bỏ.
 
Đến một con cá khác, Mộc Tình Tiêu làm mẫu cho hắn một chút: "Huynh phải hiểu loại xương cá này phân bố như thế nào, cá mè vốn không nhiều xương lắm, dọc theo xương sống có thể lấy ra hoàn chỉnh, chẳng qua cho dù trực tiếp ăn cũng rất khó bị mắc, được rồi, ăn đi.”
 

Cố Diễn nhìn vẻ mặt hoàn toàn thoải mái của nàng, trong lòng cũng sung sướng theo, nói: "Ừ, cùng ăn.”
 
Thanh Hồ huyện tuy không xa, nhưng vẫn ở ngoài thành, lúc hai người trở lại Mộc phủ trời đã tối.
 
Đi ngang qua người gác cửa, Mộc Tình Tiêu đi tới hỏi một câu, biết được Nhị Thúc không trở về, mới cùng Cố Diễn đi về viện tử phía đông.
 
Trên đường đi, Cố Diễn thăm dò hỏi nàng: "Nàng tìm Nhị thúc là có chuyện gì sao, có liên quan gì đến việc chúng ta gặp thúc ấy ở phủ nha ngày đó không?”
 
Mộc Tình Tiêu cảm thấy, nếu hắn hỏi thì nói cho hắn biết cũng không sao, nàng nói: "Thúc ấy có thể biết người năm đó cản trở vụ án phụ mẫu ta tiếp tục điều tra là ai, ta muốn đi hỏi rõ ràng, nhưng gần đây thúc ấy luôn trốn không gặp ta.”
 
"Nàng rất muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó?"
 
"Điều đó là tất nhiên, chuyện liên quan đến phụ mẫu ta, cữu cữu ta cũng có thể vì việc này mà mạo hiểm, tuy rằng ta làm không được gì, nhưng có cơ hội điều tra rõ ràng, ta sẽ không bỏ qua."
 
Cố Diễn bừng tỉnh, thì ra nàng vì thế mà phiền lòng.
 
Mộc Tình Tiêu không chú ý tới vẻ mặt của hắn, tự mình nói: "Cũng không biết bên cữu cữu thế nào..."
 
"Sẽ không sao đâu." Hắn an ủi, tuy rằng hắn hiện tại đã biết an ủi bằng miệng của mình căn bản không có kết quả, chỉ có kịp thời nhận được tin tức của cữu cữu nàng, lại nghĩ biện pháp để cho nàng biết, nàng mới có thể an tâm.
 
Về phần nguyên nhân vụ án của phụ mẫu nàng và tất cả mọi người liên quan, hắn cũng sẽ giúp nàng điều tra rõ ràng.
 
-
 
Hôm nay Sở vương điện hạ th@n giá, quan viên lớn nhỏ Ninh Châu đều ra nghênh đón, Mộc nhị gia cũng ở trong danh sách.
 
Sau khi yến tiệc tẩy trần tàn, cận vệ của Sở vương lập tức tìm được Mộc nhị gia, muốn dẫn hắn đến trạm dịch.
 
Dọc theo đường đi, Mộc Nhị gia không khỏi cảm thấy bất an, không xác định đề nghị của mình, Sở vương có thể tiếp nhận hay không.

 
Cận vệ đưa hắn đến cửa phòng Sở vương, bảo hắn chờ trước, tự mình đi vào bẩm báo.
 
"Điện hạ, Mộc đại nhân đã đến."
 
Ngồi trong sảnh là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y rực rỡ đầu đội kim quan, diện mạo có chút anh khí, nhưng tư thế ngồi khập khiễng lộ ra tư thái lười biếng mà uể oải, trên khuôn mặt hắn có chút say xỉn.
 
Nghe vậy, vẻ mặt lười biếng của hắn lập tức trở nên hưng phấn, cười nói: "Mau mời hắn vào.”
 
Cận thị lập tức đi dẫn Mộc Nhị gia vào.
 
Mộc Nhị gia nhìn vẻ mặt chờ mong của Sở vương, nhất thời cảm thấy chột dạ, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, hắn lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ.
 
"Hạ quan bái kiến Sở vương điện hạ."
 
"Mộc đại nhân mau đứng dậy, không cần đa lễ." Sở vương tự mình tiến lên, nâng hắn dậy, sốt ruột nói: "Nhiều ngày không gặp, bổn vương vẫn luôn nghĩ tới Mộc đại nhân, thế nào, Gia chủ Thẩm gia có đồng ý hay không?”
 
Mộc Nhị gia vốn đã thuận thế đứng dậy, nghe hắn hỏi như thế, lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Điện hạ thứ tội, hạ quan không thể thuyết phục Thẩm Đồng Phong, Thẩm Đồng Phong thật sự là một lão già cổ hủ ngu dốt, cho dù hạ quan nói như thế nào cũng kiên trì không qua lại với quyền quý, vả lại giọng điệu có chút không biết xấu hổ, hạ quan thật sự không thể tưởng tượng được trên đời này sao lại có người như vậy, hạ quan không nhìn rõ lòng người, phụ sự ủy thác của điện hạ.”
 
Sở vương rũ mắt nhìn hắn, trong lòng suy nghĩ điều gì, vẻ mặt âm trầm.
 
Cổ hủ ngu dốt?
 
Chẳng qua là quân tử phòng thân mà thôi, từ xưa đến nay quan viên và thương nhân cấu kết với nhau, phần lớn thương nhân đều không có kết cục tốt đẹp, chỉ có người muốn tiến vào con đường làm quan đạt được quyền thế, mới nguyện ý chấp nhận rủi ro này, và những người không liên quan gì đến quyền lực luôn có thể không được ưu ái, chỉ có thể kính nhi viễn chi*.
*Kính nhi viễn chi: tôn kính mà không thể gần gũi; kính trọng nhưng không gần gũi.
 
Xem ra Thẩm Đồng Phong là một người kiên định mà tỉnh táo.

 
Mộc Nhị gia này lại còn không biết xấu hổ dùng "Biết người không biết lòng" để bào chữa cho mình, rõ ràng là chính hắn nghĩ Thẩm Đồng Phong ti tiện.
 
Nhưng tình thế hiện tại cấp bách, đạt được mục đích mới là quan trọng, hắn cũng không phải người tốt, sẽ không đồng cảm với Thẩm Đồng Phong.
 
“Ngươi lúc trước đã đáp ứng với bổn vương, hiện giờ lại nói một câu làm không được, chẳng lẽ muốn bổn vương tha thứ cho ngươi?”
 
Sống lưng Mộc Nhị gia cứng đờ, nhất thời khẩn trương đến mức có chút nói không nên lời, may mắn trên đường tới đã chuẩn bị sẵn bản nháp trong bụng, nói: "Hạ quan còn một biện pháp khác.”
 
"Nói đi."
 
"Hạ quan sở dĩ có thể tiếp xúc với Thẩm Đồng Phong là bởi vì hắn là đại cữu tử của đại ca hạ quan, đại ca đại tẩu hạ quan mặc dù đã qua đời, nhưng đại tẩu từng là muội muội ruột mà Thẩm Đồng Phong cực kỳ yêu thương, lúc trước gả đến Mộc gia, nghe nói của hồi môn tương đương với gần một nửa gia sản của Thẩm gia, hiện giờ tất cả đều rơi vào tay chất nữ của hạ quan, chất nữ kia của hạ quan song thân mất hết, không còn nơi nương tựa, lớn lên còn rất xinh đẹp..."
 
Hắn nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu, chờ Sở vương tự mình phản ứng.
 
Sở vương lập tức hiểu ý, có chút hứng thú nhìn hắn, âm thầm cảm thán, Mộc Nhị gia này thật đúng là một người kỳ lạ, vì leo lên trên, ngay cả chất nữ mất đi song thân cũng có thể bán, đúng là rất giống hắn.
 
Một lúc lâu sau, hắn giả vờ không hiểu, nói: "Sau đó thì sao, Mộc đại nhân sao không tiếp tục nói tiếp?”
 
"......" Mộc Nhị gia không nghĩ tới Sở vương điện hạ suy nghĩ nửa ngày, lại không hiểu ý tứ của hắn.
 
Nhưng mà kế sách này nói ra thật sự có chút xấu hổ, hắn đổi cách nói ám chỉ: "Chất nữ kia của hạ quan không dễ lừa gạt, gia sản lớn như vậy vẫn gắt gao nắm chặt trong tay, nhưng khẳng định có người thèm thuồng, phu nhân hạ quan lúc trước đã nghĩ tới một phương pháp, tác hợp cháu trai nhà mẹ đẻ nàng với chất nữ kia của hạ quan, nghĩ trước tiên biến nàng thành người nhà mình, sau đó tìm cơ hội thâu thiên hoán nhật*, gia sản kia không phải là thành nhà mình sao?”
Thâu thiên hoán nhật*: đổi trắng thay đen, đánh tráo, mượn danh việc tốt để làm bậy (mượn danh nghĩa cao cả để làm bậy, bịp bợm hoặc chỉ việc ngấm ngầm đánh tráo sự vật).
 
"Ừ?" Sở vương nhíu mày, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã, "Vậy phu nhân ngươi, cuối cùng có thành công không?”
 
Mộc nhị gia ở trong lòng kêu khổ, vị gia này làm sao lại kéo đến phu nhân hắn có được hay không, nhưng cũng chỉ đành theo lời của hắn nói: "Ôi, phu nhân hạ quan chẳng qua chỉ là một phụ nhân, có thể làm thành chuyện gì, hơn nữa chất nữ của hạ quan mấy ngày gần đây không biết tại sao, nháo muốn kén rể, cuối cùng thật đúng là để cho nàng tìm một nam nhân, cách đây không lâu... Vừa mới đính hôn, nhưng mà còn chưa chính thức thành thân, chỉ là hôn ước mà thôi, cũng rất dễ hối hận..."
 
Sở vương có chút không kiên nhẫn nhắm mắt lại, không nghĩ tới còn có màn này, thật sự là đủ phiền toái.
 
Hắn ngồi xuống một lần nữa, thở dài, nói: "Vậy thì, cụ thể nói bổn vương biết, bổn vương cần phải làm gì?”
 
Mộc nhị gia biết, đây là Sở vương điện hạ đã tiếp nhận đề nghị mới của hắn, tâm an một nửa, nói: "Nàng mặc dù có hôn ước với người khác, nhưng nếu là nhà trai ở rể, cuối cùng có thể thành hôn hay không, vẫn là do nàng quyết định, chỉ cần nàng muốn hối hôn thì bồi thường cho chuế phu* kia là được.”
 

"Vậy nàng muốn kén rể, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương đi ở rể sao?" Sở vương lạnh lùng nói.
 
Mộc Nhị gia lập tức nói: "Không dám không dám, nàng hẳn cũng không nhất định muốn kén rể, hạ quan nhớ kỹ, một tháng trước nàng vẫn nguyện ý lập gia đình, về sau không biết nghe lời gièm pha của ai mới đột nhiên nháo muốn kén rể, hạ quan đã nghĩ, mặc cho nàng nháo một trận, kén rể nào có dễ dàng như vậy, nào ngờ, nàng căn bản đã sớm coi trọng người khác, muốn mình làm chủ, không muốn nghe trưởng bối an bài, mới mượn cớ kén rể, cự tuyệt người chúng ta giới thiệu cho nàng, đứa nhỏ này chung quy xử lý mọi chuyện theo tình cảm.”
 
"Ý của ngươi là, nàng để ý không phải là ở rẻ, mà là tình cảm?"
 
"Ý của hạ quan chính là như vậy," Mộc nhị gia nói, "Muốn nàng hối hôn thì có thể làm cho nàng nảy sinh tình cảm đối với điện hạ, điện hạ anh minh thần võ thân phận cao quý như vậy, nàng tất nhiên sẽ dễ dàng ái mộ, vả lại nàng là người thức thời, đối mặt với nam tử như điện hạ ngài, nàng làm sao có thể còn nghĩ ra kén rể gì đó, ngoài ra, còn có thể bắt đầu từ vị hôn phu của nàng, người nọ hạ quan đã gặp qua, chính là một cái gối đầu thêu hoa trống rỗng, dễ đối phó, hai bút cùng vẽ, không sợ không thành sự.”
 
Sở vương tự nghĩ cho mình một lát, nói: "Phương pháp này của ngươi coi như khả thi, nhưng ngươi phải biết, thời gian của bổn vương không còn nhiều lắm.”
 
"Hạ quan nhất định sẽ tận lực giúp điện hạ thành công." Mộc Nhị gia vội vàng nói.
 
"Được rồi, đứng dậy đi."
 
Lúc này Mộc Nhị gia mới động đậy thân thể đang quỳ cứng ngắc, loạng choạng đứng dậy.
 
Sau khi nói rõ ràng với Sở vương, hắn cũng không ở lại lâu, rất nhanh từ trạm dịch ra về, lúc trở lại Mộc phủ đã là đêm khuya.
 
Khi xuyên qua hoa viên trong phủ, thị vệ đi theo bên cạnh bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thoáng cái ngã xuống dưới chân hắn.
 
Mộc Nhị gia lập tức sợ hãi, đang muốn kinh hãi kêu lên tiếng, bên cổ đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo, một giọng nói cố ý trầm thấp mơ hồ từ phía sau truyền đến: "Không được gọi, bằng không sẽ giết ngươi.”
 
Không biết có phải cố ý hay không, lưỡi đao đã rạch một vết nông trên cổ hắn, đối với Mộc nhị gia từ trước đến nay sống an nhàn sung sướng mà nói, cũng đớn đau vô cùng, hắn không dám nhúc nhích, sợ chủy thủ sẽ đâm càng sâu.
 
"Ta, ta không kêu, " hắn nơm nớp lo sợ mở miệng, " Có, có chuyện gì thì từ từ nói.”
 
"Ta hỏi ngươi, năm năm trước là ai sai ngươi buông tha truy xét vụ án của đại ca ngươi?"
 
Mộc Nhị gia trong nháy mắt nghĩ đến Mộc Tình Tiêu, mấy ngày nay hắn vẫn trốn chính là vì tránh cho nàng truy vấn, nhưng người phía sau này, nghe giọng nói rõ ràng là nam tử, chẳng lẽ là nha đầu kia thuê cao thủ đến sao?
 
"Mau nói," Giọng điệu người phía sau tỏ ra không kiên nhẫn nói, tựa hồ đoán ra suy nghĩ của hắn, lại nói: "Ta từ thượng kinh tới, có chút quan hệ với chuyện năm đó, biết cũng không ít, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.