Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 33: Chương 33:




Sau khi mấy ảnh vệ lui sang một bên, Lục Kiền mới hỏi chính sự: "Điện hạ, hôm nay ngài tới đây, là phần mật kiện kia có tin tức rồi sao?”
 
"Lấy được về tay rồi." Cố Diễn đáp, không lập tức lấy mật kiện ra, mà lại hỏi: "Các ngươi có biết trước, bên trong có nội dung gì không?”
 
Lục Kiền ngẩn ra, điện hạ từ trước đến nay không quan tâm cũng không hỏi nhiều, hiện giờ có hỏi như vậy, có lẽ là phần mật kiện kia rất quan trọng, hắn lắc đầu thành thật nói: "Ngoại trừ lúc trước nói với ngài, những thứ khác tiểu nhân một mực không biết, về phần đại nhân có biết hay không, tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.”

 
Hắn thấy Cố Diễn vẫn không có ý lấy đồ ra, không khỏi hỏi: "Chẳng lẽ nội dung trong mật kiện kia quá mức kinh thế hãi tục sao?”
 
Cố Diễn trầm giọng nói: "Đối với phần lớn thế nhân mà nói, quả thật coi như kinh hãi, thậm chí đã có người vì thế mà gặp họa.”
 
Lục Kiền nhất thời kinh ngạc, suy nghĩ một chút khuyên nhủ: "Như vậy, thứ này điện hạ vẫn nên tự mình giao cho đại nhân là tốt nhất, vừa lúc điện hạ rời kinh đã đủ lâu, đã đến lúc trở về rồi.”
 
"Không vội, còn chưa đến lúc nên trở về." Cố Diễn không chút suy nghĩ đã cự tuyệt.
 
Lục Kiền cũng không dám hỏi như thế nào mới gọi là nên trở về, sợ từ trong miệng vị điện hạ không biết lẽ phép này, nghe được lời nói đại nghịch bất đạo gì đó, chỉ đành âm thầm kêu khổ trong lòng.
 
"Vậy phần mật kiện này phải làm sao bây giờ, chuyện quan trọng như vậy, tiểu nhân cũng không gánh nổi..."
 
Cố Diễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Phần mật kiện thật ra là một phong thư mật báo, bản ký tên và dấu ấn riêng trước tiên hãy để lại chỗ ta. Ta sao chép lại một bản, coi như là mật báo nặc danh, người đưa nó qua cho đại nhân nhà ngươi.”
 

"Mật báo? Cáo trạng của ai?”Lục Kiền nhất thời tò mò, không nhịn được hỏi một câu, sau đó chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Cố Diễn, lập tức ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân quên mất là không nên hỏi, vậy tiểu nhân chờ điện hạ đưa tới.”
 
"Ừm, ngươi đi ra ngoài trước đi."
 
Lục Kiền biết Cố Diễn đại khái muốn phân phó một chút chuyện với ảnh đế nên tạm thời đi ra ngoài.
 
Ánh mắt Cố Diễn chuyển sang ảnh vệ đang chờ một bên: "Ngự Tam, nghe nói khả năng theo dõi của ngươi là mạnh nhất Ngự Ảnh Ty?”
 
Ngự Tam thoáng toát mồ hôi lạnh một chút, nghĩ đến chuyện mình làm mất dấu điện hạ, không biết điện hạ đột nhiên hỏi như thế có dụng ý gì, hắn theo bản năng cúi đầu trước: "Điện hạ tán thưởng, thuộc hạ không bằng ngài.”
 
Sau khi nói xong đột nhiên cảm thấy lời này của mình không đúng lắm, tựa hồ có chút kỳ quái, vội vàng ngẩng đầu len lén nhìn điện hạ một cái, quả nhiên thấy Cố Diễn nhíu mày, sợ tới mức nửa quỳ xuống: "Là thuộc hạ nói sai.”
 

Cố Diễn lặng lẽ nhìn hắn một lát, mới nói: "Ta có nhiệm vụ cho ngươi.”
 
"Xin Điện hạ cứ nói, thuộc hạ vạn chết không từ." Ngự Tam hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tỏ thái độ.
 
"Gia chủ Thẩm gia Giang Châu Thẩm Đồng Phong, ước chừng ngày mốt sẽ xuất hành, ngươi đến Giang Châu sớm, âm thầm theo sát ông ấy, nhất định không thể để cho ông ấy có bất kỳ sơ suất nào." Cố Diễn nghiêm túc nói.
 
Ngự Tam ngây ngẩn cả người, chức trách của hắn là bảo hộ điện hạ, hiện tại lại muốn phái hắn đi bảo vệ người khác không liên quan?
 
"Như thế nào, không muốn đi?" Cố Diễn híp mắt nhìn hắn: "Hay là ngươi muốn về Ngự Ảnh Ty?”
 
Ngự Tam nhất thời hoàn hồn lại, nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
 
"Đúng rồi, Ngự Ảnh Ti các ngươi có phải có ám tuyến truyền đạt tin tức cho nhau không?" Cố Diễn lại hỏi.
 
"Dạ có."
 
"Đã như vậy, chuyến đi này của Thẩm Đồng Phong đi qua đâu, có động tĩnh gì, cũng phải kịp thời cho ta biết."
 
Ngự Tam gật đầu đồng ý, lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.
 
Dặn dò xong sự tình, Cố Diễn định đi ra ngoài, chợt cảm thấy năm ảnh vệ còn lại nhắm mắt theo sau lưng, hắn nghi hoặc quay đầu lại.
 
Ngự Lục đứng đầu trong năm người do dự tiến lên hỏi: "Điện hạ, chúng thuộc hạ nên làm gì ạ?”
 
Giọng điệu hèn mọn, như thể bọn họ không phải ảnh vệ lấy một địch ngàn, mà là một gánh nặng vô ích.
 
Lúc này Cố Diễn mới nhớ tới một chuyện khác hôm nay tới, rồi lại ngồi xuống một lần nữa, sai người gọi Lục Kiền vào.
 
Cả đám người không rõ nguyên nhân lại tràn đầy chờ mong nhìn về phía Cố Diễn, Cố Diễn cũng không phụ kỳ vọng của bọn họ, hắng giọng, chính trực nói: "Ngày mai ta đính hôn, yến tiệc đính hôn được tổ chức tại Thủy Vân Gian, đến lúc đó các người đều phải có mặt.”
 
Hắn nhìn mấy ảnh vệ, lại có chút ghét bỏ bổ sung: "Mấy người các ngươi, trước tiên đi tìm xiêm y bình thường một chút, tốt nhất thoạt nhìn giống như chạy nạn lũ lụt từ Từ Châu mà đến, đại khái là giống như Lục Kiền ấy.”
 
Vừa dứt lời, căn phòng chìm trong im lặng một lúc lâu.

 
Cả đám ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tràn đầy chờ mong trên mặt, đang từng chút từng chút vỡ vụn ra.
 
Một lúc lâu sau, Cố Diễn nhịn xuống sự không vui, ho một tiếng.
 
Mọi người nhất thời phục hồi lại tinh thần, Lục Kiền phản ứng nhanh nhất, cái gì khác cũng không dám hỏi, phấn khởi cười nói: "Chúc mừng điện hạ!”
 
Trong lòng lại không ngừng oán thầm, không phải nói Thần vương điện hạ không gần nữ sắc sao? Tại sao việc này lại đột ngột như vậy? Bệ hạ có biết không? Là cô nương trong phủ đại nhân nào? Chạy nạn là có ý gì???
 
Đám ảnh vệ cũng tràn đầy nghi hoặc, nhưng để không bị điện hạ bỏ qua, cũng đi theo phía sau Lục Kiền, đồng thanh nói: "Chúc mừng điện hạ!”
 
Cố Diễn hài lòng gất đầu, lại dặn dò: "Ngày mai lúc các người đi, còn phải làm bộ như không quen ta, chúng ta chỉ là đồng hương cùng chạy nạn, không thân quen.”
 
“...... Vâng.” Mọi người đồng thanh đáp.
 
-
 
Sáng sớm hôm sau.
 
Mộc Tình Tiêu cố ý cho người an bài một chiếc xe ngựa đủ rộng rãi, cùng Cố Diễn ra khỏi phủ từ sớm, đi đón các trưởng lão trong gia tộc, cùng đến phủ nha.
 
Việc nhỏ như lập hôn thư, đối với phủ nha quan sai mà nói đã thành thói quen, rất nhanh đã làm được hơn nửa quá trình, trưởng lão đến một bên ngồi nghỉ ngơi.
 
Điều rắc rối duy nhất chính là thân phận của Cố Diễn, bởi vì hắn không phải người Ninh Châu, còn làm mất văn thư trong quá trình chạy nạn, không thể chứng minh bối cảnh thân phận có phải là thật hay không.
 
Nhưng mà hai tháng gần đây người như hắn không ít, quan gia khoan dung, lệnh cho bọn họ đăng ký lại một lần nữa trong sổ là có thể an cư ở Ninh Châu, tiểu lại phụ trách việc này hỏi ngày Cố Diễn vào thành, lập tức đi lật sổ đăng ký.
 
Cố Diễn đột nhiên cúi đầu, bám vào bên tai Mộc Tình Tiêu thấp giọng hỏi một câu: "Nàng chưa từng hoài nghi, ta có chỗ không đúng sao?”
 
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như một câu nói đùa không quan trọng, Mộc Tình Tiêu lại có chút giật mình.
 
Nàng tất nhiên đã từng hoài nghi qua.

 
Nàng động tâm với hắn, chuyện này không sai, nhưng điều nàng đặt lên hàng đầu trong lòng vẫn luôn là lợi dụng hôn sự để tránh tai họa kiếp trước, về phần tình cảm, nàng sớm đã không còn là kẻ yếu đuối cần người khác yêu thương nữa, nàng có thể thuận theo cảm giác của mình, khi không hiểu toàn bộ bức tranh của một người mà động tâm, cũng có thể sau khi hiểu rõ toàn cảnh nếu nàng không bằng ý cũng dễ dàng buông xuống.
 
Vì vậy cho đến khi mọi chuyện lắng xuống và giải quyết xong nguy cơ, cho dù nàng có nghi ngờ thì cũng không thèm thăm dò, mọi chuyện sẽ bàn sau.
 
Tuy rằng không biết vì sao Cố Diễn đột nhiên hỏi nàng như vậy, nhưng hiện tại không phải lúc giải quyết vấn đề này, nàng không định thừa nhận, cho dù phải cải trang thành một kẻ ngốc bị tình ý hoàn toàn che đậy.
 
"Trước khi huynh đến Ninh Châu đã là bạn của Tam thúc ta, hôm nay lại là người trong lòng ta, ta sao có thể hoài nghi?" Nàng nói một cách rất có lý, thuận tiện lại đùa giỡn: "Chẳng lẽ huynh còn có thể là người giả sao?”
 
Cố Diễn bình tĩnh nhìn nàng, mở môi nhẹ giọng nói: "Nàng đoán xem?”
 
Mộc Tình Tiêu kiễng chân, ghé sát vào tai hắn, thấp giọng nói: "Ta đoán huynh là nam yêu tinh mê hoặc lòng người!”
 
Cố Diễn nghe vậy, không kiềm chế được mà cười khẽ.
 
Lúc này tiểu lại cuối cùng cũng tìm được hồ sơ đăng ký của Cố Diễn, lúc trở về đã thấy cặp đôi này đang thân mật nói đùa trông cực kỳ chói mắt, trong lòng không khỏi sinh lòng hâm mộ, hắn cũng hơn hai mươi tuổi, không chỉ không tìm được cô nương thích hợp, còn phải mỗi ngày làm loại công việc này.
 
Thư đính hôn chuẩn bị xong rất nhanh, một phần chính thư một phần thư khác, phân biệt đưa cho Mộc Tình Tiêu và Cố Diễn.
 
Mộc Tình Tiêu cầm một tờ giấy đính hôn trong tay, chỉ cảm thấy một tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống đất.
 
Phía bên kia.
 
Mộc nhị gia đang ở phủ nha cũng có cảm giác xoay vòng.
 
Qua hai ngày nữa Sở vương sẽ đến Ninh Châu, gần đây Mộc nhị gia vừa nghĩ đến việc này đã cảm thấy sứt đầu mẻ trán, lúc trước hắn thề son sắt với Sở vương nhất định sẽ lôi kéo được Thẩm gia, thậm chí đã sớm đòi chút lợi ích từ Sở vương, nhưng hôm nay hắn ngay cả một mảnh góc áo của Thẩm Đồng Phong cũng không bắt được.
 
Tất cả đều do chất nữ kia của hắn!
 
Ngày đó nhắc với nàng chuyện Sở vương đến Ninh Châu, để cho nàng lại khuyên nhủ cữu cữu nàng, biết lúc nàng đi Giang Châu, hắn rất hưng phấn, nghĩ chuyện có thể thành, không ngờ chờ nàng từ Giang Châu trở về, hắn sai người hỏi, nàng lại hời hợt trả lời một câu —— quên nói với cữu cữu?! Thuận tiện còn đưa cho hắn một phần thiệp mời đính hôn, làm thân thúc thúc hắn mới biết được, chất nữ thế nhưng lại muốn đính hôn.
 
Quả thực một chút cũng không để trưởng bối như hắn vào mắt!
 
Sốt ruột, hắn thậm chí còn nghĩ có nên tự mình đi Giang Châu một chuyến hay không, lại tìm Thẩm Đồng Phong nói chuyện.
 
Kỳ thật hắn cũng biết với tính tình của Thẩm Đồng Phong, nếu đã sớm cự tuyệt, cho dù hắn có hạ thấp tôn nghiêm mà đích thân đến Giang Châu một chuyến, cũng rất có thể tự rước lấy nhục nhã. Nhưng việc này nhất định phải giải quyết, hắn không thể chọc nổi người của hoàng tộc như Sở vương.
 
Vừa rồi, hắn đột nhiên nhớ tới, sự tình bắt đầu vốn là Sở vương thiếu tiền, kết nối với Thẩm gia chẳng qua là đề nghị của hắn, hiện tại con đường Thẩm gia này đi không được, vậy thì đổi một con đường thông suốt khác không phải là có thể giải quyết sao?
 

Sở vương thiếu tiền, chất nữ hắn lại rất có tiền, tuy so ra kém Thẩm gia, nhưng ở Ninh Châu cũng là một cành độc tú*, tất nhiên có thể thỏa mãn nhu cầu của Sở vương.
*độc tú: Siêu quần xuất chúng.
 
Nắm bắt một nha đầu mười mấy tuổi không phải dễ dàng hơn lão hồ ly đã kinh doanh nhiều năm như Thẩm Đồng Phong sao?
 
Mộc nhị gia nhất thời thay đổi suy nghĩ, lúc trước phu nhân hắn vì tiền tài của đại phòng mà liều mạng tác hợp tiểu tử Tần gia với chất nữ hắn, hắn cũng có thể dâng kế này cho Sở vương, chất nữ kia của hắn dung mạo xinh đẹp như vậy, nói không chừng Sở vương còn muốn thưởng thêm cho hắn.
 
Sau khi nghĩ thông mọi chuyện, Mộc nhị gia cảm thấy thoải mái sung sướng, lúc này mới có tâm tình đi ra ngoài dạo chơi, không nghĩ tới ở phủ nha gặp được Mộc Tình Tiêu.
 
Lúc này đi theo bên cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi, còn có một lão nhân tóc hoa râm, hắn nghĩ một hồi lâu mới nhận ra, đó là trưởng lão trong tộc bọn họ, nam tử trẻ tuổi thì chưa gặp bao giờ.
 
Còn có nơi này, là nơi phủ nha quản hôn nhân.
 
Mộc Nhị gia nhất thời có dự cảm không tốt, giọng điệu không tốt nói: "Con tới nơi này làm cái gì?”
 
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới không khéo như vậy, chỉ đành đáp: "Hôm qua không phải chất nữ đã đưa qua thiếp mời cho nhị thúc sao, hôm nay cháu đính hôn, đến nơi này tự nhiên là vì đính hôn.”
 
Mộc Nhị gia nghe vậy, trong lòng như sấm sét giáng xuống, niềm vui vừa rồi nhanh chóng tan thành tro bụi.
 
Hôm qua hắn vừa nghe thấy Mộc Tình Tiêu không đề cập đến chuyện Sở vương với Thẩm Đồng Phong, thiếu chút nữa đã tức điên rồi, thiệp mời kia cũng không thèm nhìn, tất nhiên là không biết, nàng sẽ sốt ruột như thế, ngày hôm sau lập tức định hôn sự.
 
Cũng có lẽ không phải là nàng quá sốt ruột, mà là đến gần cuối cùng mới nhớ tới nói cho Nhị thúc này!
 
Há có lý lẽ này!
 
Ông đặt câu hỏi trong sự tức giận: "Đính hôn cái gì? Ngay cả ta cũng không đồng ý, con đính hôn kiểu gì? Ta là nhị thúc của con, sau khi phụ thân con chết đã phó thác con cho ta, hôn sự của con chỉ có thể do ta làm chủ!”
 
Trưởng lão trong tộc ở một bên muốn nói lại thôi.
 
Sắc mặt Cố Diễn lạnh như băng, đáy mắt thoáng hiện lên âm trầm, nhưng trong nháy mắt Mộc Tình Tiêu quay lại đã được che giấu kỹ.
 
"A Diễn, huynh dẫn trưởng lão trở về ngồi trên xe trước, ta có mấy câu muốn nói một mình với nhị thúc."
 
Cố Diễn có chút không muốn, không muốn bỏ đi khi nàng bị làm khó, nhưng trước mặt nàng, hắn cũng không làm được chuyện muốn làm.
 
Mắt hắn như băng đao, âm thầm liếc Mộc Nhị gia một cái, mới mang theo trưởng lão rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.