Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 21: Bạn lâu gặp lại không liên lạc nếu yêu cầu gặp lại




Bạn lâu gặp lại không liên lạc nếu yêu cầu gặp lại thì nhất định không có chuyện nghiêm trọng thì cũng có việc cần nhờ!!

Từ sau sự kiện tai nạn cùng việc chuyển nhà chóng vánh, tác giả rất ngoan ngoãn nằm yên ở nhà gõ bàn phím, còn mọi việc đều đổ qua cho nam nhân sắp xếp. Thật sự thì không phải nam nhân không cho đụng đến mà đơn giản và thực tế là bởi vì tác giả lười, không thèm màng đến.

Nếu thật sự ai đó có mắng nữ nhân này ích kỉ, à thật sự có rồi.

Có một lần nữ chính đang đi cùng bạn thì bị người ta đột ngột xông tới chỉ thẳng mặt và mắng

“Cô là đồ ích kỉ”_một ai đó van xin được giấu mặt chỉ thẳng mặt nữ chính cho biết

Cô bạn bên cạnh định bùng nổ, tác giả lại nhanh hơn một bước, vỗ vai cô bạn, mỉm cười hoà nhã nhìn người mới đến_“À, cảm ơn. Cảm ơn cho tôi biết tôi vẫn còn biết thương bản thân mình”

“Cô...đồ không biết lý lẽ”

“Ể, thế giới có công lý à?? Lý lẽ là gì? Giúp cô ăn no à??”

“Cô là đồ ăn bám”

Tác giả nghe đến đây có chút ngạc nhiên, liền sau đó lại mỉm cười, rút khăn tay từ trong túi của cô bạn, cầm lên che một bên mắt, vẻ mặt rất đau buồn, thống khổ_”Huhuhu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, huhuhu”

Sự thay đổi của tác giả khiến mọi người xung quanh đều khác ngạc nhiên, bắt đầu bàn tán về nữ chính.

Vai chính của truyện vẫn tiếp tục cầm khăn_”Tôi xin lỗi, huhuhu”_nhưng vừa hạ khăn, cất vào thì gương mặt lại lạnh lẽo, đầy khinh thường như chưa từng khóc, nhìn nữ nhân đối diện vì ngạc nhiên mà đứng yên

Tác giả thở dài, không thanh sắc mở lời_”Em gái à, em nghĩ tôi nên làm vậy sao?? Em không có chỗ bám nên tức à?? Ghen tị để làm động lực cố gắng thì tốt. Em cũng biết phấn đấu đó, có tương lai”_nữ nhân giơ ngón cái, vẻ mặt tán dương vô cùng giả dối

Người kia hít sâu, lấy lại tỉnh táo, tiếp tục chỉ tay_“Cô...cô là đồ mặt dày”

“Xin lỗi, mặt tôi không có mụn”

“Trơ trẽn”

Tác giả thở dài, khoanh tay_“Em gái à, cho tôi hỏi một câu”

“Cái gì??”

“Em là ai?? Tôi có quen em trước đây không??”

Lúc đó là giữa một khu mua sắm, một người thì săn tay áo, gương mặt đỏ bừng, chỉ tay vào một người vẻ mặt thờ ơ không chút dính líu.

Tác giả xoay người hướng người xung quanh đang tụ tập, bàn tán, mỉm cười, khẽ cúi người lịch sự_”Xin lỗi, người này bởi vì tức giận mà nhận nhầm người, mong mọi người thông cảm”

“Cô đồ giả dối”_nữ nhân vấn tiếp tục chỉ tay mắng chửi

Vậy là đám đông liền hướng cô ta chỉ chỏ, còn tác giả thì thong thả, kéo lên giỏ sách, phất tay rời đi_”Có người đến đón em kìa. Chào em”

Vừa xong liền có bảo vệ tận tình đến đón cô ta ra đến tận cửa. Đó là lần đều tiên tác giả bị người tình của nam nhân quấy rối. Và sau đó thì tác giả vẫn chưa có dịp gặp lại người đó một lần nào nữa.

Hiện tại tác giả đang ở một căn nhà mới, không gì khác chính là căn hộ ở ngoại ô mới được bác gái ở nông trại mua mấy tháng trước tặng lại.

Dù tâm trí rất muốn đi vòng quanh dạo xem này nọ nhưng rốt cuộc vẫn vì sự lười biếng mà quyết định ở lỳ trong nhà, ủ mình trong chăn ấm vấn tốt hơn ra ngoài đối mặt với cái lạnh đầu đông. Càng nghĩ nữ nhân càng quyết tâm không thèm bước chân ra ngoài nữa bước.

Bỗng nhiên điện thoại đăt trên bàn rung lên

[Hở, số lạ]_nữ nhân định quăng ra sau đầu không màng đến nhưng hành động lại nhanh hơn phán đoán một bước, theo thói quen liền cầm lên điện thoại và chấp nhận cuộc gọi

“....”

Theo lẽ thường, đáng lẽ lúc mở điện thoại lên thì thiết yếu nên là một câu chào. Nhưng đối với tác giả, nữ chính ngoài hành tinh quanh năm ít gọi điện này mà nói thì mở đầu luôn là sự yên lặng và đối phương phải tự động nói chuyện mình muốn nói trước. Bởi lẽ người điện đến là người cần nói chuyện, không phải là người bắt máy.

(Sao cô có thể lắm tật thiếu tài như thế hả?!?)

Mà người gọi đến này vốn không biết luật của riêng tác giả nên cả hai đầu đều chìm vào yên lặng.

Nữ nhân nhướn mày liếc nhìn điện thoại_[Không phải người quen]_liền nhanh chóng ngắt máy, quăng nó lên đệm.

Ngay tức thì lại có một cuộc gọi, lại là số ban nãy. Tác giả tặc lưỡi, nhướn mày, tay kéo chấp nhận cuộc gọi, đặt điện thoại bên tai, tiếp tục chơi trò yên lặng_”....”



“Không quen”_ vừa nghe được giọng nói không quen biết, tác giả liền ngắt máy, quăng điện thoại ra chỗ khác, tiếp tục lướt mạng

Điện thoại lại rung lên, vẫn là số lúc nãy. Nữ nhân chau mày,có chút khó chịu tiếp tục nhận cuộc gọi trong im lặng_”...”



“Xin lỗi, nhầm số rồi”

Tác giả vừa định ngắt máy thì nghe lên giọng nam ghiến răng nghiến lợi vang lên đầy đe doạ



“Chú là em nào? Đừng đùa với chị”_tác giả chau mày, có chút bực bội với kiểu nói chuyện này, tay liền day day trán đau nhức

Bỗng nhiên từ giọng nam, liền chuyển sang giọng nữ mềm nhẹ. Nhưng giọng nói này lại khiến tác giả lạnh cả người dù đang trong chăn ấm dù trong phòng còn bật cả máy sưởi.



Tác giả không tin nổi nhìn chằm chằm điện thoại, lại giật mình ngồi bật dậy_”Chờ chút, lát tôi liền gọi lại”

Nhanh chóng ngắt cuộc gọi, lại gọi đến số của nam nhân nhà mình_”Mau đưa em số của viện trưởng bệnh viện tâm thần trá hình hôm trước đi”



“Tối về tính tiếp”

<Được>

Ngay lập tức liền có tin nhắn đến, tác giả nhanh chóng gọi sang số đó. Cuộc gọi vừa được mở, nữ nhân đã gấp đến không chịu được, không chờ đầu dây mở lời trước_”Viện trưởng, ông thả bệnh nhân chạy ra ngoài hay là họ cố ý thoát ra vậy??”

_giọng nói nam tính, tràn đầy tự tinh từ đầu dây truyền qua chỉ khiến tác giả mày càng cau lại

“Thật sự tôi không tán thành chút nào về cách này của ông!”



“Ông có nói với nam nhân về việc này chưa??”



“Có chuyện bàn sau, chào”_tác giả tức giận, ngắt máy, nhanh chóng khoát vào áo khoát, khẩu trang, cầm lấy chìa khoá xe cùng điện thoại, vào thẳng vào gara lấy xe.

Trên xe tác giả nhanh chóng mở ra một cuộc gọi đến số ban nãy_”Cậu ở đâu, tôi liền đến đón”



“Được”



“Nữa tiếng”

<Ừ, bọn tôi chờ chị>_cuộc gọi ngắt máy, nhưng vẻ mặt của tác giả lại càng cau có hơn, vươn tay mở định vị, mày chau lại không một phút thả lỏng, nhấn ga chạy vút đi_”Chết tiệt”

[Sao bỗng dưng lại khó chịu đến như vậy, sao bỗng dưng lại mất bình tĩnh như vậy?? Tại sao??]_Ngoài trời, tuyết bắt đầu thưa thớt rơi, nữ nhân vô cùng ngạc nhiên, đậu ngay vào lề, ngẩng nhớ nhìn một mảnh trời tuyết. Sau một hồi mới định thần, xoa trán một chút, hít thở sâu, nhấn ga tiếp tục láy xe rời đi_[Tuyết bắt đầu rơi, cũng chính là thời điểm thích hợp để giết người...quá mức cẩu huyết rồi]

~~~

Tại sân bay cổng ba, có ba người đứng đó, hai nam một nữ, sắc đẹp đều đủ để người khác phải ngoái lại mà nhìn.

Nhưng họ cũng không quan tâm mấy đến ánh nhìn tò mò của người khác, chỉ nhìn nhau, rất thoải mái trò chuyện, cười đùa...à nhầm, không có cười đùa.

Tác giả vừa dừng xe, bước xuống thì người đầu tiên phát hiện ra lại là yểu điệu nữ nhân. Cô ấy liền mỉm cười như hoa, vô cùng vui vẻ kéo vali nặng trịnh đi theo. Thấy vậy nữ chính lại bước nhanh một chút mỉm cười xả giao, lấy vali ra khỏi tay cô ta_”Để tôi giúp”

“Cảm ơn”_nữ nhân có chút ngại ngừng, nhưng vấn là mỉm cười như trước.

Kéo vali của yểu điệu nữ nhân đến xe rồi, định nâng lên thì tên nam nhân háo sắc kia lại nhanh tay hơn, đến nâng lên giúp, còn tên thư sinh kia lại tự mình lúi húi cất mấy túi đồ vào cốp

Tác giả chau mày nhìn nam nhân trước mặt_“Anh không phải xuất viện lâu rồi sao?? Sao lại ở đây hả??”

“Chà, lâu không gặp khả năng nói chuyện của em cũng tăng đáng kể đó”

“....”_tác giả đỡ trán, lại quay sang nhìn yểu điệu nữ nhân vẫn một nụ cười hơn hoa chăm chú nhìn mình, liền nhanh chóng mở ghế phó lái, mỉm cười với cô ta_”Mau vào, trời lạnh đứng lâu bên ngoài không tốt”

Nhưng nữa đường lại bị nam nhân háo sắc cản lại, bản thân hắn lại kéo tên nam nhân thư sinh vào ấn chỗ đó. Mà thằng nhỏ cũng chẳng phản ứng thêm, lần này rất ngoan ngoãn để đại nam nhân phân phó.

Hắn được thể liền nhìn tác giả cười cười_”Để tôi láy, lần này trước tiên mời mọi người đến thăm nhà tôi”

Tác giả nhìn hắn tận tình mở cửa, còn nhẹ nhàng đẩy mình lên một chút, khoé miệng khẽ nhếch_”Được, cảm ơn”

Cứ như vậy, xe của tác giả chính thức đảo chủ thành khách, khách thành chủ. Nhóc con thư sinh ngồi trên xe bắt đầu lục lọi mấy hộc xe, háo sắc nam nhân cứ một chút lại liếc qua xem thằng nhóc có tìm ra thứ gì đó thú vị không.

Tác giả nhìn thấy, mày chỉ khẽ nhướn rồi bỏ qua, không nhìn tiếp, lại nhìn sang yểu điệu nữ nhân vẫn đang nhìn tác giả cười mãi

“Sao vậy?? Mặt tôi có dính thứ gì sao??”_tác giả tròn xoe mắt, ngây ngô dùng tay sờ mặt một chút, nữ nhân bên cạnh liền bật cười thành tiếng nhẹ nhàng

“Không có, lâu quá không gặp, mỗi lần nhìn thấy cô quả thực trong lòng tôi rất vui. Lần đi này tôi cũng rất hy vọng, nên cứ nhìn mãi. Xin lỗi nếu đã làm phiền”_yểu điệu nữ nhân nói vẻ mặt có chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng kết thúc câu thì vẫn tiếp tục vừa cười vừa nhìn tác giả

Tác giả cũng bật cười_”Haha, không đâu, bạn bè lâu ngày gặp lại, vui còn gì bằng. Không sao, cứ nhìn thoải mái, làm gì phải ngại”

“Hihi”

(Hời ơi, coi kiểu cười hihi kìa...hihihi *che miệng giả thục nữ*....má ơi, rợn da gà!!!)

“Cậu thấy chưa, nữ nhân của tôi có khác”_háo sắc nam nhân giọng nói tràn đầy vui vẻ, nhướn mày nhìn sang thanh niên tri thức, lại nhìn lên kính chiếu hậu xác định tác giả cũng đang nhìn lên liền nháy mắt một cái

Nữ nhân khẽ giơ tay lên, kéo nhẹ tay áo khoát cùng áo len ở trong, liền thấy da mình như da gà, liền rùng mình một cái_[Tôi mà ngồi bên cạnh ảnh, khẳng định sẽ chọc mù mắt anh, con mắt của anh nhìn đâu mà bảo tôi là của anh, còn cái thái độ đó là sao!!!]_tác giả vô cùng ác liệt mắng nhiết, nhưng bên ngoài vẫn là lãnh tính lãnh tình, thờ ơ nhìn cửa kính

“Nói thật nhé, chị làm tôi rất bất ngờ. Thường thì trên xe của phụ nữ không son phấn thì cũng là tạp chí này nọ. Vậy mà xe của chị chẳng có gì ngoài cuốn sách này cả. Chị hâm mộ tác giả này sao??”_Thanh niên tri thức mặc kệ thái độ của đại nam nhân bên cạnh, nghiên đầu, nhìn tác giả,giơ lên quyển sách vừa tìm được sau một hồi cật lực tìm kiếm trên xe.

Cậu nhóc thành công hướng sự chú ý của tác giả trở lại vào xe. Nhưng vừa định mở miệng trả lời thì nữ nhân bên cạnh vẻ mặt hào hứng, hai mắt lấp lánh, vươn hai tay cầm lấy sách, điệu bộ rất trân trọng_”Không ngờ cô cũng giống tôi, chúng ta đều yêu thích một tác giả”

Chính câu nói ấy khiến tác giả lại lạnh người một lần nữa_[Cô ta vừa cười nhếch môi, đúng không!!! Yểu điệu nữ nhân bên cạnh tôi cười nhếch môi. Viện trưởng à, ông có thật sự điều trị cho cô ta tử tế không hả?!?]

Yểu điệu nữ nhân vẻ mặt vui vẻ, chờ mong nhìn tác giả. Người kia cũng nhìn xuống quyển sách do chính tay mình viết ra, lại nhìn yểu điệu nữ nhân, lắc nhẹ đầu, cười mỉm chi_”Không, sách này là của một cô bạn. Cô ấy cứ khen sách hay, cũng muốn tôi đọc để chia sẽ cảm xúc. Tiếc là, vào xe cất sách, sau đó liền quên trên xe cũng có một cuốn sách”

Nghe tác giả nói vậy, vẻ mặt nữ nhân liền có chút thật vọng, tay nhẹ nhàng vuốt bìa quyển sách_”Tôi chỉ đọc mạng, không được mua. Thật sự nó rất hay, cô cũng nên đọc”

“Ừ”

“Cảm xúc của người này viết rất thoải mái, không kiềm chế. Nhưng từ ngữ được chọn lọc kĩ càng, tinh tế khiến người đọc như trở thành chính người viết vậy. Bởi vậy, lúc gặp cô, tôi liền bị tính tình của cô thu hút cũng bởi cô có phần giống với tác giả này đấy”_yểu điệu nữ nhân vẻ mặt vô cùng chân thành, ngón cái vuốt nhẹ qua tên của tác giả quyển sách cứ như đang tâm tình với nó.

Điều đó khiến tim tác giả đánh thịch một tiếng, liền có chút đau nhói, nhìn lên nữ nhân trước mắt, liền nhanh chóng bày ra vẻ mặt tò mò cùng hứng khởi hùa theo_“Chà, cứ nghĩ đến nếu gặp được người có tình cách giống mình thì chắc thú vị lắm nhỉ”

“Không đâu, tôi lại nghĩ, cứ như vua gặp vua một mất một còn vậy hihi. Nhưng cũng rất đáng để mong chờ”_nữ nhân cong mắt, cười tươi nhìn tác giả, hai tay cầm sách đặt vào lòng tác giả, một chút tinh nghịch nhìn tác giả_”Cô nên đọc nó, đây thực sự là một tác phẩm hay”

(Hời ơi, một mất một còn mà hihi kìa, nữ chính à, cô quen bạn quả thực rất độc đáo, rất đáng để tôi bái cô làm sư!!! Tôi nói thiệt)

Tác giả cầm lên tác phẩm của chính mình, nhìn nó, rồi nhìn vẻ mặt cười mãi của nữ nhân bên cạnh_“Ừ, có lẽ không nên bỏ sót một cây bút tài năng”

[Ờ, ờ tự mình tát mình, còn gì vui bằng. Tôi hứa, tối nay về cuốn sách này từng tờ, từng tờ một sẽ thành máy bay giấy mà phi vào lò sưởi nhà tôi. Tôi thề luôn đấy]_tác giả chống cằm thờ ơ nhìn một mảnh trời tuyết bên ngoài, trong lòng lại ác độc tưởng tượng viễn cảnh tự tay xé con mình quăng vào lò lửa liền chán nản gác tay lên cửa, ôm trán

“Cô không khoẻ ra, sắc mặt có chút không ổn”_yểu điệu nữ nhân biểu hiện vô cùng lo lắng, giơ tay sờ trán tác giả, có chút giật mình, hai nam nhân ngồi trên một người thông qua kính chiếu hậu nhìn xuống, còn một người thì ngoái đầu nhìn tác giả

”Sao lạnh vậy??”

“Không sao, trời đông liền vậy. Nhìn thế chứ khoẻ lắm”

“Nếu biết cô như vầy, tôi sẽ chờ qua đông mới đến, thật xin lỗi”

“Ây, không sao đâu, không sao đâu, đều là chuyện nhỏ, không đáng bận tâm”_tác giả phẩy tay, cười xuề xoà cho qua chuyện, lại nhìn qua yểu điệu nữ nhân vẫn đang lo lắng cho mình không khỏi khiến tác giả gương mặt có chút tê liệt

Yểu điệu nữ nhân bỗng nhiên hứng khỏi, vỗ tay một cái, nhìn tác giả_“A, cô nói bạn của cô mua sách đúng không, vậy trong sách có chữ kí không??”

Tác giả nhướn mày, hai tay cầm sách, bắt đầu tìm kiếm_”Nếu sách có chữ kí chắc thường ở trang đầu hoặc trang cuối nhỉ?? Hay giữa sách??”

“Thường là ở sau bìa hoặc trang đầu tiên”

“Không thấy”_tác giả đưa qua quyển sách để chính tay nữ nhân tự mình tìm kiếm

“Qủa thực không có”

“Sao vậy??”

Nữ nhân thở dài, hai tay đều đặt lên sách_”Tôi cũng muốn có chữ kí của tác giả này, nhưng mà có lẽ không được rồi”

“Muốn đến vậy sao??”

“Ừ”

“Đợi tôi một chút”

Tác giả cầm lên điện thoại, nhấn gọi_”....”



“Đưa cho tớ link trang web của tác giả YY đây”

<À, ừ>

"Cảm ơn"

Yểu điệu nữ nhân chuyển đến ngồi gần tác giả, khẽ khàng tém một bên tóc vể phía sau tai, chăm chú nhìn vào điện thoại trong tay tác giả. Nữ chính khẽ liếc nhìn người bên cạnh, đưa điện thoại đến giữ hai người trong lúc đang load trang web kia. Vậy là yểu điệu nữ nhân liền nhìn tác giả mỉm cười rồi tiếp tục cúi đầu

“Xem ra vừa đúng lúc còn vài ngày nữa là đến ngày tác giả này kí tặng sách rồi”_tác giả giọng điệu không biến đổi nhìn sang yểu điệu nữ nhân nghịch điện thoại của mình

“Ừ, thật tốt quá. Lúc đó cô cùng tôi đến đó được không??”

“....”

“Xin lỗi, nhưng ở đây tôi chỉ có mình cô là quen biết thôi”

“Được, được, hôm đó tôi sẽ qua đón cô”

“Ừ, cảm ơn nhiều hihi”_nữ nhân mỉm cười, trả lại điện thoại cho tác giả.

Vừa cất điện thoại, tác giả bằng giọng điệu thờ ơ_“Này các người từ đó đi ra vậy viện trưởng có đưa xe hay đại loại thứ gì đó cho hai người không vậy??”

Thanh niên tri thức liền lên tiếng trả lời, trong giọng nói có chút buồn chán_“Không, ông ta không nói gì cũng chẳng đưa gì cả. Tôi bị đánh thuốc ngủ không biết gì. Chỉ tới lúc máy bay đang hạ cánh thì tôi mới tỉnh lại. Túi đồ có gì tôi cũng chưa kịp xem”

“Tới nơi rồi”_háo sắc nam nhân dừng xe trước cổng sắc, chiếc cổng nặng trịch từ từ được mở ra. Chiếc xe chạy vào, dừng ngay trước cửa vào.

Nam nhân xuống xe, thảy chìa khoá cho người làm gần đó, mạnh tay vặn hai tay nắm, đẩy cửa vào, xoay người, mỉm cười_”Mời vào”

Tranh thủ lúc mấy người kia bước ra xe, tác giả liền ở bên trong nhanh tay, nắn nắn đôi chân cứng ngắt, có chút đau nhứt vì lạnh của mình, khó khăn bước ra ngoài. Liền hít phải khí lạnh đến mức không rùng mình nổi.

Thanh niên đứng trước bậc thềm, ngẩng đầu lên nhìn_“Ồ, trước biết anh không phải người bình thường. Nay quả thật được chứng mình”_chậm rãi nhâc chân bước đến trước cửa, nhướn mày nhìn vẻ mặt đầy tự hào của háo sắc nam nhân

“Sao, ngưỡng mộ đúng không??”

“Không. Đúng như tôi nghĩ. Anh chỉ có tứ chi phát triển vượt trội còn lại đều dưới âm cả”_thanh niên tri thức cười đầy mỉa mai, cho tay vào túi quân thong thả vào nhà khiến nam nhân trân trối nhìn theo

Yểu điệu nữ nhân cũng đi đến, mỉm cười nhẹ cúi chào_”Cảm ơn”_rồi xoay người bước vào bên trong

Chỉ riêng nữ chính ( đã gọi là chính thì không phải tầm thường). Nữ nhân không đứng trước cửa mà đứng chếch về phía bên phải. Chăm chú nhìn vào bảng tên của chủ nhà ngạo nghễ nằm đó.

[Nhìn đi, anh cao quý lắm, người bình thường như em không được nhìn đâu, tranh thủ nhìn đi. Sao có muốn sờ sờ một chút không??]_bảng tên hất mặt vỗ vỗ mông

[KHINH, ta khinh!!! Ta *beep* cả nhà mi]_nữ nhân bên trong không ngừng mắng chửi bảng tên

Quả thực cổng bên ngoài cũng có bảng tên nhưng tác giả không để ý. Tự nhủ vào đây xe kĩ hơn. Nhưng có lẽ....không xem vẫn tốt hơn.

[Bên cạnh tôi là một ác ma trùm mafia giấu mặt đang muốn giả dối tẩy trắng. Vậy mà bây giờ tôi lại phải vào nhà một trùm khác sao?? Tôi có duyên với mafia sao?? Nam nhân nhà tôi liệu có đem tôi ra cắt khúc không??]_tác giả tuy vẻ ngoài không đổi sắc nhưng bên trong đã thăng hoa đến không tưởng tượng nổi. Duy là vẫn chăm chú thẳng tầm nhìn vào tấm biển đề tên mạ vàng trước mặt

[Yêu rồi chứ giề, biết mà]_bảng tên tiếp tục lắc lư, nhảy nhót trong tư tưởng của tác giả

“Sao? Ấn tượng lắm à??”_háo sắc, nhầm, mafia nam nhân tựa cửa, ánh nhìn tràn đầy cảm xúc nhìn nữ nhân vẫn đang chăm chú nhìn bảng tên nhà mình

Tác giả vẻ mặt cứng đơ, không cảm xúc, không tí máu xoay đầu như máy đúng góc bốn lăm độ thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam nhân_”Họ của anh tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có tồn tại”_nói đến đây nữ nhân cuối đầu, mím môi nén cười_”Thành thật xin lỗi vì trước đây không tôn trọng họ của anh”

Rồi chạy thẳng vào một mạch vào trong, còn nam nhân thì đứng yên, sau đó nhìn qua bảng tên nhà mình, có chút bất đắc dĩ, thở dài_[Viết ngược tên rồi mà vẫn nhìn ra họ à??]

~~~~~

Sau cả ngày bị trưng dụng tại nhà của trùm mafia cùng hai người kia thì tác giả vô cùng mỏi mệt láy xe vào gara

[Cũng may hai người kia ở lại nhà hắn chứ không phải nhà mình. Nghĩ tới thôi cũng đủ thấy mệt mỏi. Phải đi khám lại mới được]

Dù thật sự bất ngờ với việc mafia nam nhân đề nghị hai người kia ở lại nhà hắn, càng bất ngờ hơn là yểu điệu nữ nhân có nhà lại không về mà lại đồng ý ở lại đó không chút ngại ngần. Tác giả dù có đa nghi cỡ nào nhưng vẫn là bị một màn đen phủ đi lý trí

[Cô ta không hợp với ba cô ta, lâu ngày không có bạn, lại sợ làm phiền vì trông mình không khoẻ. Qủa thật ở lại đó cũng là điều đương nhiên, cũng tốt cho mình]_tác giả chau mày, nắm tay vặn, nhưng vần chần chờ chưa mở cửa_[ Sao vấn cảm thấy có chỗ không đúng]

Thở dài, vừa mở cửa liền thấy nam nhân đã đi làm về, ngồi trên sopha uống cafe xem tin tức, bên phải là lò sưởi ấm áp. Nữ nhân có chút muốn khóc, liền đi đến, quỳ vào phần sopha để trống giữa hai chân nam nhân, cả người rúc vào lòng, hai tay vòng ra sau ôm lấy tấm lưng rộng lớn, thở dài một hơi

“Mệt chết được”

Nam nhân đặt xuống tách cafe, một tay nằm yên trên lưng nữ nhân, tay kia cầm sách, chăm chú đọc_“Sao vậy, giữa đường xảy ra chuyện gì uất ức sao?? Bị cảnh sát phạt à?”

“Cô ta trở lại rồi”

“Ừ”

“Cảm giác rất không tốt”_tác giả bĩu môi, lấy tay đẩy ngã quyển sách nam nhân đang cầm nhưng vẫn không được

“...”

Chợt bất ngờ, gác cằm lên ngực nam nhân, ngẩng mặt nhìn_“Nếu ông ta giữa đường đứt dây cương thì sao??”

“Ngoan, là nhà văn đừng nói bậy”_nam nhân mỉm cười vuốt tóc nữ nhân

“Giữa đường chết thì sao??”

“Cũng tốt, như vậy bớt gánh”

“Không, cảm giác sẽ có một thứ gì đó khủng khiếp lắm sẽ tới, cực kì bất an”

“Anh sẽ điều chỉnh một chút, ngồi ngay lại, không lại đau chân”_nam nhân nhẹ nhàng kéo chân nữ nhân, vòng ra sau lưng mình

“Ừ,mà khoan, thằng nhóc nói lúc nó đến đây thì một đường đều bị đánh thuốc mê, không phải có chút không đúng sao?? Cứ như bị tống đi vậy”

“Hửm?”_nam nhân quyết định buông sách, hai tay bắt lại với nhau vòng phía sau lưng nữ nhân, chăm chú, dịu dàng nhìn người trước mặt

“Viện trưởng không gọi cho anh??”

“Chưa. Có việc gì sao?”

[Vậy hồi nãy tôi nói chuyện với ai?]

“Không xong rồi. Chắc chắn luôn”_Tác giả thờ dài, rướn người choàng tay qua cổ nam nhân, cằm gác lên vai anh_”Anh không biết cô ta là ai đúng không??”

“Em nói thì chắc anh sẽ biết”

“Viện trưởng có hai bệnh nhân đặc biệt còn sót lại. Một là con gái đa nhân cách của hắn và hai là một thanh niên IT chính hiệu. Cả hai đều đến đây rồi”

“Chắc sẽ phải đẩy nhanh công việc một chút”

“Không được, cảm thấy, nếu làm như vậy có chút bất ổn. Ngay từ lúc thấy cô ta liền cảm thấy rất không ổn”

“Là cả hai??”

“Không chỉ có cô ta, còn cậu nhóc không liên quan”

“Cậu ta thế nào?”

“Rất có tài năng, nói mới nhớ. Có lần định giới thiệu cậu ta cho anh nhưng sau đó lại quên mất”

“Ừ”

“....”_tác giả chán nản thở dài, yên lặng ngồi trong lòng nam.

Bỗng nhiên như nhớ ra gì đó liền vùng dậy chạy đi mất, lát sau lại chạy vào cùng cuốn sách trên tay, liền ngồi ngay trước lò sưởi, tự tay xé từng trang giấy quăng vào đống lửa.

Nam nhân nhướn mày nhìn qua_“Ai chạm vào sao??”

“Ừ, nữ nhân đó, còn có mấy người kia, tự tiện chạm vào đồ người khác. Còn bảo, người viết sách và em tính cách tương tự nhau, gặp nhau tức thì liền giương cung bạt kiếm. Thật khó chịu”_Nói tới đây tác giả tức mình, quăng phần còn lại vào đóng lửa, chạy đi rữa tay.

Nam nhân yên lặng ngồi đó, lặng lẽ thảy vào thêm ít củi, lại cầm lên thanh sắt, hất nhẹ ít củi lên quyển sách làm cho lửa cháy mạnh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lò sưởi rồi tiếp tục đọc sách, ngón tay nhịp nhịp trên thành ghế

Một lát sau tác giả cả người một thân hai ba cái áo choàng tắm, còn thêm vài cái khăn, lạnh run chạy ra

“Sao vậy??”

“Nước, toàn là nước lạnh”

“...”_nam nhân nhíu mày, đi nhanh vào phòng tắm thử nước...lạnh băng, quay ra nhìn nữ nhân đứng ngay phía sau_”Sao không thử nước trước?”

“Ai mà biết, tới lúc đứng dưới vòi, vặn xả thì liền mát lạnh cả người”_vừa nói xong liền nhảy mũi liên tục mấy cái

Nam nhân không nói gì thêm, đi vào bếp, bắt đầu nấu nước nóng rồi pha nước cho nữ nhân nhà mình tắm.

Xong xui mọi việc, tác giả thong thả đi ra_”Thật thoải mái”_tiện tay quăng vào người nam nhân khăn bông, bản thân rất tự giác ngồi xuống thảm, kéo laptop vào người, tay phải bóc trái cây đã được gọt sẵn ăn, còn nam nhân thì bắt đầu dùng khăn lau khô tóc cho nữ nhân của mình

(Ồ, phiên bản ở đợ cao cấp và bà chủ mặt than đây sao??)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.