Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 26: Đèn hồng cho người yêu




Kỳ Mặc Vũ sau khi theo Hồ Nhã Hinh trở vào xe vẫn còn đang thất thần. Cài dây an toàn mãi vẫn không đâu vào đâu. Hồ Nhã Hinh cảm thấy ngứa mắt liền giúp nàng một tay.

"Kỳ Mặc Vũ, hồn cậu đi theo Khuất lão sư rồi à?"

Kỳ Mặc Vũ hai tay chống cằm, giọng nói yếu ớt: "Hồ Nhã Hinh, mình muốn uống rượu."

Hồ Nhã Hinh ôm bụng cười: "Ha ha, được nha. Thất tình mượn rượu giải sầu. Mình đây sẽ chiều cậu tới bến."

Cô nhanh chóng khởi động xe chở Kỳ Mặc Vũ đến một quán bar còn to hơn Star Night lần trước, nhưng khi đến cửa thì Kỳ Mặc Vũ lại quay đầu: "Nhã Hinh, mình không muốn uống nữa. Hay là về nhà cậu đi?"

3

Hồ Nhã Hinh đang vô cùng phấn khởi, cuối cùng lại đụng trúng Kỳ Mặc Vũ quân tử quay đầu. Nể mặt hôm nay Kỳ Mặc Vũ tâm trạng không tốt, cô cũng không muốn làm khó.

"Được, về nhà thì về nhà. Sẵn tiện để cậu nhìn xem cơ ngơi của mình một lần."

Nhà của Hồ Nhã Hinh là một căn hộ cao cấp tương đối tiện nghi. Một mình cô ở đây vô cùng thoải mái. Kỳ Mặc Vũ được Hồ Nhã Hinh dẫn vào nhà, còn chưa kịp nghe cô giới thiệu đã ngay tại sô pha phòng khách nằm ngây ra.

"Cậu đây là sao? Nếu thắc mắc sao không hỏi rõ ngay lúc đó?"

Hồ Nhã Hinh thật đúng là chịu thua Kỳ Mặc Vũ. Bình thường hoạt bát năng động không ngại chuyện gì nhưng dính vào chuyện tình cảm lại trở thành một con chuột chết nhát.

"Kỳ Mặc Vũ, hít một hơi thật sâu, cảm nhận rõ lòng mình."

Thật ra Kỳ Mặc Vũ ủ rũ không phải do sự xuất hiện của Doãn Tuyết Lan, mà chính vì những cảm xúc không tên vẫn đang quấn lấy trái tim nàng.

Có thể ban đầu nàng chỉ xem Khuất Tĩnh Văn như nữ thần mà sùng bái, xem cô như một mục tiêu để nàng cố gắng đuổi theo. Nhưng lâu ngày chung đụng, thứ tình cảm ấy đã biến chất, gieo xuống một hạt mầm rồi cắm rễ vươn sâu. Chờ đến khi Kỳ Mặc Vũ phát hiện đã không còn cách nào đi ngược lại.

Có lẽ ông lão nàng gặp ở buổi triển lãm nói đúng. Chính vì cái ý định mà nàng xác định ban đầu vô tình che lấp đi cảm tình từ sâu tận con tim. Nàng cứ đinh ninh cho rằng sự quan tâm dành cho Khuất Tĩnh Văn chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ. Cho đến khi cảm giác đau nhói bắt đầu cắn xé thì Kỳ Mặc Vũ mới thức tỉnh. Nhưng liệu đã muộn màng hay chưa.

Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu, đôi mắt không tiêu cự mà nhìn Hồ Nhã Hinh: "Nhã Hinh, cậu nói xem tại sao khi nhìn thấy Khuất lão sư đi cùng người khác mình lại khó chịu như vậy?"

Hồ Nhã Hinh ngồi xuống nền nhà, lưng tựa vào sô pha, bắt lấy bàn tay Kỳ Mặc Vũ rồi đặt lại vào lồng ngực nàng: "Còn phải hỏi. Đó là ghen tuông. Mình không biết giữa Khuất lão sư và Doãn Tuyết Lan kia là quan hệ gì. Nhưng nếu cậu đối với Khuất lão sư có cảm tình, bản thân lại mờ mịt về mối quan hệ đó, đương nhiên sẽ khó lòng chấp nhận. Người ta hay gọi là hủ giấm đổ rồi đó."

Kỳ Mặc Vũ bật cười đánh Hồ Nhã Hinh một cái: "Không ngờ cậu cũng có những lúc sâu sắc như vậy nha."

Hồ Nhã Hinh dùng ngón tay cái quệt qua chóp mũi, vỗ ngực tự hào: "Bây giờ cậu mới biết à. Uổng cho mười mấy năm làm bạn. Thật quá thất vọng."

Kỳ Mặc Vũ ngồi dậy, hai chân xếp bằng, chống cằm suy tư: "Nhã Hinh, cậu nói xem Khuất lão sư có thích con gái không?"

Hồ Nhã Hinh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cậu đi mà hỏi, mình làm sao biết được."

"Nếu mình có thể trực tiếp hỏi thì đâu cần tới cậu làm gì."

Khuất Tĩnh Văn hơn nàng tận chín tuổi, mỗi khi nhìn vào mắt cô, Kỳ Mặc Vũ luôn có cảm giác bị nhìn thấu. Nhưng nàng ngược lại không thể đoán được Khuất Tĩnh Văn nghĩ gì.

"Kỳ Mặc Vũ mà mình biết không phải là người luôn sợ trước sợ sau. Yêu thì phải nói, mình ủng hộ cậu. Nếu không được cũng không sao, còn có mình và Giai Nghê. Chắc chắn không để cậu phải một mình."

2

Nghe Hồ Nhã Hinh nói xong, sợi dây buộc vào tảng đá đang kéo nàng lại giống như không còn trọng lực. Đúng là Kỳ Mặc Vũ nàng trước giờ chưa từng biết sợ hãi. Cho dù hiện tại Khuất Tĩnh Văn đối với nàng không có cảm tình, nàng cũng không được bỏ cuộc mà phải quyết tâm giành lấy.

"Được rồi, lần này mình sẽ vùng lên."

"Nhưng mà Nhã Hinh, trước khi vùng lên mình muốn đi đâu đó cho khuây khỏa trước đã."

"Cậu định đi đâu?"

Hồ Nhã Hinh tò mò hỏi.

"Chính là Nam Hồ. Về thu dọn đồ đạc liền đi."

Nam Hồ cách Bắc Thành khá xa, nếu đi bằng máy bay cũng phải 4 tiếng mới có thể tới nơi còn đi xe sợ rằng cũng phải hai ngày.

"Được rồi, mình đi với cậu."

Hồ Nhã Hinh cũng đang lúc rảnh rỗi, Kỳ Mặc Vũ đã muốn đi chơi đương nhiên cô cũng phải có mặt.

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười, vỗ vai Hồ Nhã Hinh: "Cảm ơn cậu, nhưng mình muốn đi một mình. Cậu ở nhà đợi mình mang đồ ăn ngon về đi."

"Nhưng mà..."

"Không sao."

Kỳ Mặc Vũ đã hạ quyết tâm, Hồ Nhã Hinh nói cỡ nào cũng không thể thuyết phục được, đành phải để nàng một mình.

"Được rồi, nếu có cần gì cứ trực tiếp gọi cho mình."

Quyết định trong chớp nhoáng. Kỳ Mặc Vũ ở lại nhà Hồ Nhã Hinh một đêm, ngay hôm sau liền trở về thu dọn quần áo đến Nam Hồ.

Thật ra cũng không phải tự nhiên mà Kỳ Mặc Vũ lại lựa chọn đến đây. Lúc nhỏ nàng từng nghe bà ngoại nhắc đến Nam Hồ. Bà nói đó là một vùng núi tựa như tiên cảnh, người dân hiền hòa. Nhưng chính vì nó quá xa xôi hẻo lánh nên ít người chịu dời chân đến.

Bà từng nói với nàng nếu có cơ hội hãy thử đến đó đạp chân lên cỏ dại, leo hết những ngọn đồi, từ trên sườn núi nhìn xuống thung lũng sâu thăm thẳm, lắng nghe tiếng vọng của núi rừng, lắng nghe những tiếng nô đùa và thưởng thức những món ăn dân dã.

Nghe qua thì rất hấp dẫn nhưng nó không phù hợp với những người bận rộn. Trùng hợp lần này vừa thi xong học kỳ, nàng có rất nhiều thời gian để từ từ mà khám phá.

Kỳ Mặc Vũ lên máy bay xong chỉ để lại một tin nhắn trong nhóm ba người, sau đó liền tắt điện thoại.

Ngồi máy bay tận 4 tiếng, Kỳ Mặc Vũ nhàm chán giở ra quyển sách còn dang dở. Nàng không phải muốn đọc sách mà chỉ là muốn tìm tấm ảnh được kẹp trong đó.

Đây là tấm ảnh lần trước ở buổi biểu diễn văn nghệ Hồ Nhã Hinh đã chụp được. Nàng và Khuất Tĩnh Văn đang trong tư thế ôm nhau vô cùng thân mật.

Giờ đây hồi tưởng lại giây phút đó, từng giác quan trên cơ thể lại tạo thành một sợi dây liên kết, đánh thẳng vào trái tim nàng. Sự ấm áp lại vây lấy rồi hóa thành từng trận ngọt ngào. Như thật lại như mơ.

Buổi biểu diễn văn nghệ ngày hôm đó lớp Kỳ Mặc Vũ xếp thứ nhất hạng mục ca múa, xếp thứ hai toàn trường. Đối với Kỳ Mặc Vũ, kết quả này hoàn toàn bất ngờ. Nàng còn nhớ khi có kết quả nàng đã nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn, Khuất Tĩnh Văn còn khen nàng rất giỏi. Ngẫm lại có lẽ do bài hát nàng lựa chọn vô tình lại đúng thời điểm, có thể xuyên qua thời không mà chạm tới trái tim của từng người. Ở đó ai cũng đang hoặc đã trải qua thời niên thiếu tươi đẹp, chính bản thân nàng cũng đang trân trọng từng giây từng phút mình có được.

Máy bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây bay, tâm trạng Kỳ Mặc Vũ cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhàng hơn cho đến khi hai mí mắt chạm vào nhau.

Kỳ Mặc Vũ lên máy bay lúc 10 giờ, đợi đến khi đến nơi hoàn tất thủ tục cũng đã 3 giờ chiều. Từ vị trí sân bay đến Nam Hồ còn mất thêm một khoảng thời gian đi xe nữa. Kỳ Mặc Vũ không di chuyển ngay mà chọn qua đêm ở Nam Thành. Dù sao nàng cũng có nhiều thời gian, đường đi Nam Hồ rất vắng vẻ nên di chuyển vào chiều tối rất nguy hiểm.

Kỳ Mặc Vũ đặt chân đến khách sạn đã là 4 giờ. Nàng không đặt phòng trước, rất may nơi này vẫn còn phòng trống. Khi nàng đang làm thủ tục nhận phòng thì có một đoàn khách mấy chục người kéo đến.

Một người trong số đó đi về chỗ lễ tân, đưa ra chứng minh thư: "Tôi muốn nhận phòng, chúng tôi có 23 người, đã đặt phòng trước đó."

Kỳ Mặc Vũ nhận xong chìa khóa thì theo nhân viên rời đi, cũng không chú ý bọn họ nói gì tiếp theo.

Phòng của Kỳ Mặc Vũ nằm ở lầu 3, tuy không quá to nhưng đầy đủ tiện nghi. Nàng chỉ cần như vậy là đủ. Chỉ ở lại một đêm nên Kỳ Mặc Vũ cũng không có bày ra quần áo, nàng chỉ chọn trong số đó một bộ rồi bắt đầu tắm rửa thay đồ.

Trong lúc đợi khách sạn chuẩn bị bữa tối, nàng tìm chỗ đặt một chiếc xe để di chuyển tới Nam Hồ. Vì là vùng núi hẻo lánh nên máy bay không đến được, chỉ có thể đi bằng xe chuyên dụng. Đặt xe xong xuôi thì thức ăn cũng đến, nàng chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm ba người rồi mới bắt đầu thưởng thức bữa ăn.

Kỳ Mặc Vũ: *Hình ảnh* [Mì qua cầu, trứng luộc nước trà. Xin mời.]

Rất nhanh màn hình điện thoại lại sáng lên.

Hồ Nhã Hinh: [Đến nơi rồi sao?]

Kỳ Mặc Vũ: [Vẫn chưa, còn đang ở khách sạn. Sáng mai lại đi tiếp.]

Tô Giai Nghê: [Hương vị thế nào? Có dễ ăn không?]

Kỳ Mặc Vũ: [Rất thơm nha ~]

Tô Giai Nghê: [Mình cũng muốn thử.]

...

Trong lúc hai người nói chuyện thì Hồ Nhã Hinh lại đem tấm ảnh Kỳ Mặc Vũ vừa gửi đăng lên vòng bạn bè: Kỳ Mặc Vũ không có lương tâm, một mình chạy đi Nam Hồ còn khoe với chúng tôi. Đáng chết.

3

Tô Giai Nghê: [Nhã Hinh, cậu đăng gì thế?]

Hồ Nhã Hinh: [Đương nhiên là bóc phốt Kỳ đại tiểu thư rồi.]

Kỳ Mặc Vũ: [Mình ra ngoài đây, tranh thủ đi dạo Nam Thành trước đã.]

Hồ Nhã Hinh: [Mặc Vũ, nhớ chụp thêm cho mình mấy bức ảnh.]

...

Kỳ Mặc Vũ tắm rửa ăn no liền xách theo túi xách ra ngoài. Đích đến của nàng là Nam Hồ nhưng cảnh đẹp Nam Thành cũng không thể bỏ qua. Nơi đây khá nổi tiếng với con phố đèn lồng và lễ hội hoa đăng, nàng muốn nhìn xem một chút.

Kỳ Mặc Vũ chọn một khu phố tấp nập nhất, hai bên đường treo đủ các loại đèn lồng với nhiều kiểu dáng khác nhau. Mấy đứa trẻ thích thú kéo tay ba mẹ đòi mua cho bằng được.

Xa xa có một chỗ bị vây kín, Kỳ Mặc Vũ đến gần mới biết chỗ này bán hoa đăng. Những bông hoa được cắt tỉa theo hình dáng hoa sen, bên trên gắn một cây đèn cầy cùng một tờ giấy màu đỏ thẫm.

"Mua một cái đi, cầu phúc cho người thân."

Một giọng nói vang lên, Kỳ Mặc Vũ quay đầu lại, nàng mơ hồ nhận ra đây là người lúc chiều dẫn đoàn ở sảnh khách sạn. Thấy Kỳ Mặc Vũ còn ngây ra đó, Phương Diêu nở một nụ cười, nghiêm chỉnh giới thiệu: "Xin chào, tôi là Phương Diêu, hướng dẫn viên du lịch. Tôi thấy cô ở sảnh khách sạn lúc chiều."

Kỳ Mặc Vũ cũng nở một nụ cười: "Chào anh, tôi là Kỳ Mặc Vũ. Cái này là để cầu phúc sao?"

Phương Diêu gật đầu: "Đèn vàng cho người thân, đèn hồng cho người yêu. Mua xong có thể đến bờ hồ phía trước để thả."

Kỳ Mặc Vũ hiểu rõ gật đầu, liền chen vào mua hai chiếc đèn, một vàng, một hồng.

Phương Diêu hiếu kỳ nhìn theo, sau đó tò mò hỏi: "Thì ra cô Kỳ là hoa đã có chủ?"

Kỳ Mặc Vũ ngượng ngùng lảng tránh đề tài: "Anh Phương có thể chỉ tôi nơi thả đèn được không?"

Phương Diêu gật đầu: "Được rồi, đi theo tôi."

Kỳ Mặc Vũ đi theo Phương Diêu đến bờ hồ phía trước, sau đó nói lời cảm tạ hắn. Bởi vì còn dẫn đường nên Phương Diêu cũng không ở lại quá lâu.

Kỳ Mặc Vũ theo hướng dẫn ghi tên ba mẹ lên chiếc đèn màu vàng, sau đó lại viết tên Khuất Tĩnh Văn lên chiếc đèn còn lại. Người trong lòng cũng có thể tính đi, Kỳ Mặc Vũ vừa viết vừa đấu tranh trong lòng.

Đợi đến khi chiếc đèn thành công trôi trên mặt nước, Kỳ Mặc Vũ mới thở ra một hơi, thầm chắp tay cầu nguyện.

Thả xong đèn hoa đăng, nàng lại đi dạo một vòng Nam Thành, chụp cho đám Hồ Nhã Hinh mấy tấm hình rồi mới quay trở về khách sạn.

Ngày mai sẽ là một ngày dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.