Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 21




Editor: My

Beta: An Nhiên

Gặp lại Trương Khởi, trạng thái của bà ấy so với hai ngày trước khi đến đồn cảnh sát lấy lời khai, khôi phục không ít. Xem xét thời gian, còn cố tình xuống lầu đón nhóm ba người Trình Gia Dũng.

Trương Khởi tuy rằng năm nay đã gần 40, nhưng dáng người bảo dưỡng thật tốt, từ phía sau nhìn còn tưởng là một cô gái 20 tuổi. Phong cách ăn mặc khéo léo, rất phù hợp với thân phận, nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, cho người khác ấn tượng đầu tiên đó là tri thức tao nhã.

“Đến cùng tiên sinh nhà tôi chết như thế nào?” Ánh mắt đầu tiên Trương Khởi nhìn thấy bọn Trình Gia Dũng, nhịn không được liền hỏi tiến triển mới nhất vụ án của Tào Kiệt.

“Chúng tôi còn đang điều tra!”

“Bà Tào, chúng tôi hôm nay tới đây, muốn xem một chút đồ dùng cá nhân của Tào tiên sinh có thể chứ?”

Trương Khởi do dự một chút, mặt lộ ra vẻ khó xử, đồ vật trong nhà bị người khác sờ mó lung tung, cho dù có là ai thì cũng cảm thấy khó chịu.

“Được rồi, bất quá trong nhà có mấy bình hoa cổ, là ông nội của tôi để lại, mấy người nếu muốn di chuyển, cần phải cẩn thận một chút! Tôi cũng hy vọng sớm chút giúp chồng tôi tìm ra hung thủ.”

Tuy không quá tình nguyện, nhưng Trương Khởi cũng là một người nói đạo lý, dưới tình huống bọn Trình Gia Dũng không xuất trình giấy khám xét vẫn đồng ý cho họ khám xét nhà để tìm chứng cứ.

Nhà của Tào Kiệt rất lớn, nhìn thoáng qua phòng khách cũng không thể thấy điểm cuối, giữa trưa ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất, làm cho phòng khách sáng sủa hơn rất nhiều, chỉ riêng phòng khách, diện tích…ít nhất…cũng phải 200 mét vuông.

Tào Kiệt trang trí nhà theo phong cách cổ xưa, đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ lim. Xem ra giá cả cũng không hề rẻ, đúng chuẩn một ngôi biệt thự, có điều xa xỉ như vậy, nhìn không hợp với tuổi tác của hai người bọn họ.

Ngôi nhà trang trí toàn gỗ lim, thường được những ông bà cụ thích hơn!

Trương Khởi gọi người giúp việc mang trà lên cho ba cảnh sát. Trình Gia Dũng quan sát người giúp việc nhà Tào Kiệt một cái. Nhìn có chút già… ít nhất… cũng phải bảy mươi tuổi, đi lại có chút run rẩy, thân thể cũng không quá tốt.

Dưới sự giúp đỡ của người giúp việc – dì Hách, Trương Mộ Đồng hỗ trợ Tiêu Tiêu thu thập chứng cứ, Trình Gia Dũng cùng Trương Khởi ở lại phòng khách nói chuyện phiếm.

“Bà Tào, ngày tiên sinh gặp chuyện không may, có điểm gì khác thường không? Ví dụ như có tâm sự gì không?”

“Tiên sinh nhà tôi tính cách rất thận trọng, từ ngày ông ấy tiếp quản công ty, tôi biết ông ấy áp lực rất lớn. Nhưng chưa bao giờ ông ấy để lộ ra trước mặt tôi. Ông ấy cũng rất ít khi nói chuyện làm ăn với tôi.”

“Vậy Tào tiên sinh ở ngoài có quen biết với người phụ nữ nào không?” Trình Gia Dũng thử dò xét Trương Khởi, cố gắng lấy được một ít thông tin của người phụ nữ kia ở chỗ Trương Khởi.

“Cảnh sát Trình muốn nói đến bạn bè, trong công việc tôi biết…”

“Tình nhân!”

Trương Khởi có chút bối rối khi Trình Gia Dũng nói trực tiếp như vậy, sắc mặt bà ta đen xì, cau mày hỏi ngược lại: “Lời này của anh là có ý gì?”

“Trước lúc Tào tiên sinh gặp chuyện không may, chúng tôi có nhân chứng tận mắt nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ ăn mặc kỳ là ở cùng nhau. Vợ chồng hai người gần đây có xảy ra mâu thuẫn gì không? Hoặc là bà có phát hiện ra tiên sinh ở bên ngoài có… tình nhân không?”

Trương Khởi giống như bị Trình Gia Dũng vạch trần, kích động đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt cực kỳ xấu, tức giận đến run môi. Nếu không phải bà ta tu dưỡng tốt, đã trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

“Tôi không cho phép mấy người nói xấu tiên sinh nhà tôi như thế, chồng tôi không phải người như vậy, hai vợ chồng chúng tôi tình cảm rất tốt!! Ông ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi!”

Đột nhiên Tào Kiệt lại bị hoài nghi về nhân phẩm, Trương Khởi vô cùng tức giận, khi nói ra những lời này thì giọng nói rất lớn, làm cho Tiêu Tiêu và Trương Mộ Đồng cách họ một đoạn xa cũng phải tò mò nhìn sang.

“Bà Tào, bà không cần quá nhạy cảm, chúng tôi chỉ muốn tìm thêm nhiều chứng cứ hơn, nhanh chóng tìm ra hung thủ giết hại chồng bà.”

Đối mặt với Trương Khởi đột nhiên nổi điên, Trình Gia Dũng trước sau đều vững vàng, giọng nói không gợn sóng giải thích lý do.

Nổi giận, đối phương căn bản không để ý, Trương Khởi không thể làm gì khác ngoài việc thu hồi cơn giận.

“Xin lỗi, là tôi quá mức kích động rồi!” Trương Khởi một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, lo lắng nhìn trái nhìn phải.

Trình Gia Dũng cúi đầu nhìn thoáng qua thấy tay Trương Khởi không ngừng chà sát.

Trình Gia Dũng cùng Trương Khởi nói chuyện một lúc, bên kia Tiêu Tiêu cũng đã gần hoàn thành công việc, cùng Trương Khởi khách sáo hai câu, Trình Gia Dũng liền mang theo hai người Tiêu Tiêu vội vàng rời đi.

Trên đường ra khỏi khu biệt thự, Trình Gia Dũng phát hiện Tiêu Tiêu mang theo túi không, cái gì cũng không có. Thật không phù hợp với phong cách của cô, không nhịn được trêu đùa, “Cảnh sát nhỏ, ngày hôm nay tìm kiếm trong “bụi bặm” thế nào rồi? Có phát hiện gì không?”

“Không có phát hiện gì quan trọng!” Hai mắt Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm phía trước, liếc mắt thoáng qua cũng biết cô đang nghĩ gì.

Lần này không có thu hoạch gì, trong nhà Tào Kiệt không có vật gì có thể “kết nối” thành công với cô, đến Tiêu Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, sao có thể như vậy được?

Vì sao Tào Kiệt không muốn “tự” giải oan cho mình?

Ông ta không bị oan? Hay là không thể tự mình nói ra?

Hoặc là ông ta không phải bị mưu sát???

“Đội trưởng Trình, có khả năng Tào Kiệt không phải bị người khác mưu sát không?” Tiêu Tiêu đột nhiên hỏi Trình Gia Dũng.

“Sao cô lại nghĩ vậy?”

“Ông ta không phải chết do trúng độc sao? Tại sao không phải là tự sát?”

“Tôi cũng nghĩ tới khả năng ông ta tự sát, nhưng không tìm được di thư. Chúng ta lại có nhân chứng khai đã nhìn thấy một người phụ nữ xuất hiện ở hiện trường. Pháp y An cũng vừa mới báo tin đến, Tào Kiệt chết do trúng độc, chắc là uống nước có hòa thuốc độc.”

“Trong hồ sơ có ghi ở hiện trường không phát hiện vật gì chứa chất độc, loại thuốc độc kia là kích độc, vừa uống vào sẽ chết ngay, nếu Tào Kiệt tự sát, thì trong khoảng thời gian đó ông ta không thể nào vứt bỏ lọ thuốc độc.”

“Người thứ nhất đến hiện trường khai là, cửa xe của Tào Kiệt toàn bộ bị đóng kín, chìa khóa vẫn ở trong xe, cho nên người bên ngoài cũng không có khả năng mang lọ thuốc độc vứt đi, các bằng chứng đều cho thấy nạn nhân không có khả năng tự sát.”

“Mọi người không phát hiện vân tay sao?”

“Không có, trong xe không lưu lại vân tay, ngay cả vân tay của nạn nhân cũng không có.”

“Vậy thì càng không phải tự sát, nếu là tự sát thì không thể nào cả vân tay của mình cũng lau đi.”

“À!” Tiêu Tiêu có chút thất vọng gật đầu.

Trình Gia Dũng nhìn ra cô có lời muốn nói, liền hỏi một câu: “ Vì sao cô lại nghĩ Tào Kiệt không phải bị mưu sát?”

“Cũng không phải, là…” Tiêu Tiêu nói được một nửa thì dừng lại.

Trình Gia Dũng nhìn mãi thành quen, cũng không trách cô. Cô luôn có bộ dạng này, nếu cô không muốn nói thì ai cũng không hỏi được, liền không nói gì nữa.

“Tiêu Tiêu, cô về luôn sao?” Ba người đi đến xe, Trình Gia Dũng hỏi.

“Không vội!”

“Vậy chúng ta ở chỗ này chờ một lúc!”

“Anh Dũng, chúng ta đợi ai vậy?” Trương Mộ Đồng ra cốp xe lấy nước cho ba người, mới ngồi lên xe, chuẩn bị đi.

“Người giúp việc nhà Trương Khởi. Chúng ta đợi một lúc, tôi thấy bà ấy cũng chuẩn bị đi mua đồ rồi.”

“Chờ bà ấy làm gì? Anh phát hiện ra có chỗ nào không đúng sao?” Tiêu Tiêu hỏi.

“Tôi nghĩ Trương Khởi có một số việc không nói thật với chúng ta.”

“Anh Dũng, sao anh nhìn ra được?” Trương Mộ Đồng hưng phấn, ngồi thẳng người hướng về phía Trình Gia Dũng xin dạy bảo.

“Tôi nói Tào Kiệt có khả năng nuôi tình nhân ở bên ngoài… thì Trương Khởi tỏ ra rất kích động. Lần đầu tiên, nghe người khác nói chồng mình có khả năng nuôi tình nhân ở bên ngoài thì… ít nhất… cũng phải tỏ ra bất ngờ, khiếp sợ, đúng không?”

“Thế mà Trương Khởi lại biểu hiện giống như bị người khác chọc vào vết sẹo, muốn tận lực giấu nó đi, thiếu chút nữa thì đuổi tôi ra ngoài! Bộ dạng rất tức giận, tôi nghĩ có thể bà ta đã sớm biết Tào Kiệt có tình nhân ở bên ngoài. Phụ nữ đều có lòng đố kỵ rất mạnh, không bao giờ muốn người khác biết chuyện mất mặt của mình.”

Sau khi nghe Trình Gia Dũng phân tích, Trương Mộ Đồng có chút bất ngờ, cười ha ha hỏi: “Anh Dũng, không nghĩ tới anh lại hiểu phụ nữ như vậy?”

Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh khóe miệng cũng hơi cong, Trình Gia Dũng có chút xấu hổ, đá Trương Mộ Đồng một cái, nói: “Đây là điều hiển nhiên, ở trường không phải chúng ta đều được học tâm lý học còn gì.”

“Đó là tâm lý học tội phạm, không phải tâm lý học phụ nữ!”

Trình Gia Dũng liếc Trương Mộ Đồng mấy cái, đến tên nhóc này cũng muốn cạy khóe anh, ở trước mặt “đồng nghiệp mới” cũng không đổi được, không chừa cho anh chút mặt mũi nào.

Trong lúc Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng anh một câu em một câu trêu đùa nhau, người giúp việc nhà Trương Khởi – dì Hách, mang theo một túi đựng từ trong biệt thự đi ra.

Trình Gia Dũng khoát tay với Trương Mộ Đồng, đi tới trước mặt dì Hách, ngăn cản lối đo của bà ấy: “ Dì Hách, chúng ta có thể nói chuyện hai câu không.”

Dì Hách dừng lại, quát sát Trình Gia Dũng từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là cảnh sát vừa mới đi ra từ nhà Tào tiên sinh!”

Trình Gia Dũng cảm thán, tuổi đã cao, mắt mờ, trí nhớ cũng kém, vừa mới đi ra chưa được bao lâu, dì Hách đã đem anh “quên mất”? Rõ ràng vừa nãy còn rót trà cho anh.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi còn đang vội đi mua thức ăn. Đi về muộn, bà chủ sẽ nổi giận.” Dì Hách vừa đi về phía trước vừa nói với Trình Gia Dũng, xem chừng bà ấy sẽ không cùng anh nói chuyện.

“Dì, tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của dì, tôi chỉ muốn hỏi một chút về quan hệ của ông chủ và bà chủ nhà các người thế nào?”

“Cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Dì Hách hoàn toàn không để ý đến vấn đề Trình Gia Dũng hỏi, cầm túi đi.

Tình huống gì vậy?? Thực sự đã quên?

Trình Gia Dũng lo lắng nhìn dì Hách rời đi, nghiệm trọng hoài nghi trí nhớ của bà ấy có vấn đề.

“Anh Dũng, người giúp việc nhà họ nói gì với anh vậy?” Trên đường trở về Trương Mộ Đồng hỏi.

“Cái gì cũng không nói, tôi hoài nghi trí nhớ của bà lão kia có vấn đề.”

“Trí nhớ có vấn đề? Bà ấy bị ngốc sao?”

“không khác khuynh hướng đấy là bao, không phải chúng tôi vừa mới gặp nhau sao, thế mà bà ấy lại không nhớ tôi!”

Trương Mộ Đồng chép miệng, trong lúc vô tình nói một câu: “Hai vợ chồng nhà này cũng thật rộng lượng, loại người giúp việc trí nhớ kém hồ đồ này, không biết chừng ngày nào đó lại mang phòng bếp đốt.”

Trình Gia Dũng quay đầu liếc nhìn Trương Mộ Đồng, cậu ấy trong lúc vô tình nói một câu, lại làm cho anh thông suốt.

Trình Gia Dũng mới vừa dừng xe trước cửa cục cảnh sát đã đuổi Tiêu Tiêu về văn phòng. Vương Vũ vừa thấy hai người ở cửa thì liền lao ra.

Nhìn thấy vẻ mặt Vương Vũ hoảng hốt, Trình Gia Dũng liền biết có chuyện không ổn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

“Đội trưởng Trình, có người đến nhận thi thể của Tào Kiệt!”

“Là ai vậy?”

“Vợ hắn!”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.