Chu Nhan

Chương 43




“Quận… Công tử! Người không sao chứ?” Quản gia vội vàng hỏi.

Chu Nhan chấn động, giống như bị lời gọi này làm cho sực tỉnh, nhưng nàng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên phất đi, rồi lại vội vàng đưa ngón tay lên môi, làm động tác ý bảo chớ có lên tiếng.

Một khắc ấy, rốt cục quản gia cũng thấy được khách nhân ở sau cửa sổ đối diện kia.

Vị khách tung ra vạn kim kia ngồi quay lưng về phía bọn họ, không nói gì. Bóng lưng nhìn qua trông có vẻ còn trẻ, cùng lắm chỉ mới đôi mươi, mặc dù chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, lại giống như lời quy nô nói, khí độ sừng sững như núi non, lạnh thấu xương bức người. Tuy rằng bị người phá cửa xông vào, người đó cũng không quay đầu lại, ngón tay cầm chén rượu bằng sứ men xanh vân băng hơi khẽ động, phát ra tiếng nứt rất nhỏ.

Quản gia căng thẳng trong lòng, vội vàng kéo Chu Nhan, tránh cho nàng trong cơn nóng giận lại muốn gây ra họa gì. Nhưng mà thiếu nữ vừa nổi giận đùng đùng kia lại chỉ nhìn thẳng về phía trước, cứng họng, môi giật giật, giống như cố gắng nuốt lại một tiếng kinh hô.

“Thật ngại quá, quấy nhiễu các hạ rồi! Xin lỗi xin lỗi!” Quản gia rất sợ đối phương phát tác, vội vã nhận lỗi, sau đó lôi kéo Chu Nhan, thấp giọng nói, “Bà cô ơi, đi nhanh đi… Coi như tôi van xin cô.”

Chu Nhan ở đây tựa như đã lấy lại tinh thần, bỗng nhiên lui về sau một bước, cũng không lên tiếng, chỉ là dùng sức đẩy tay ông ta ra, lập tức xoay người, chạy giống như bay luôn. Quản gia bị hành động không đầu không đuôi này của nàng làm cho hồ đồ, cũng vội vàng cun cút chạy theo.

Hai người chạy thục mạng một mạch ra ngoài hành lang, thấy người ở bên trong không có quay đầu cũng không đuổi theo, lúc này Chu Nhan mới thở nhẹ nhõm một hơi dài, giơ tay lên, xoa xoa trán, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà trán nàng đã đầm đìa mồ hôi.

“Sao vậy ạ?” Quản gia buồn bực, “Quận chúa, người không sao chứ?”

“Không có việc gì không có việc gì… đi nhanh đi!” Sắc mặt nàng hơi trắng bệch, vội vã đi ra ngoài.

Nàng vừa xay người, bóng đen bên ngoài khẽ động, cửa sổ mở ra, một nhóm người nhảy vào không một tiếng động, vừa nhìn thấy quản gia thì nhất tề quỳ gối: “Tổng quản đại nhân!”

“Sao giờ mới đến!” Quản gia quát khẽ, “Không sao rồi, đi thôi!”

Bọn họ lại đi trở về được mấy bước thì đụng phải quy nô đang hấp tấp chạy đến. Nhìn thấy ẩu đả sắp tới đã hóa hư không, quy nô cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đuổi ngay theo sau, tươi cười hớn hở: “Ấy, công tử cứ đi như vậy sao? Khó có được một lần đến đây, Tinh Hải Vân Đình nhiều mỹ nhân như vậy, có muốn ngắm nhìn không ạ?”.

Chu Nhan bước thấp bước cao đi ra từ hành lang gấp khúc, dọc đường căn bản không để ý tới lời lải nhải của quy nô, sắc mặt tái mét, không biết đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, nàng chợt đứng lại, bỗng nhiên giậm chân một cái.

“Không, không ổn… nhất định là người đã nhìn thấy ta rồi!” Chu Nhan tỏ ra sợ hãi, như thể trời sắp sập rồi, lẩm bẩm nói, “Giờ thì toi rồi! Làm sao bây giờ?”

“Sao vậy ạ?” Quản gia ngạc nhiên không giải thích được, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Nhan không để ý tới hắn, đi tới đi lui như con rùa không đầu, bỗng xoay người, từ trong lồng ngực lấy một xấp ngân phiếu ra, ném hết vào tay quy nô: “Cầm lấy!”

Quy nô lấy làm kinh hãi: “Ơ… Đây là?”

“Toàn bộ chi phí của vị công tử trong phòng kia đều tính cho ta hết đi!” Chu Nhan vội vội vàng vàng nói, vét sạch ngân phiếu ra, “Y muốn cái gì, các người đều phải phục vụ hết! Phải phục vụ cho chu đáo, để y tận hứng mà về. Có biết hay không?”

“Hả?” Quản gia và quy nô đều há hốc mồm.

Mới tích tắc trước, nàng còn nổi giận đùng đùng xông vào phòng người ta, tất cả mọi người còn nghĩ rằng Tinh Hải Vân Đình chuẩn bị xảy ra trận đẩu đả long trời lở đất vì tranh giành hoa khôi rồi, thế nào thoáng cái tình huống chuyển tiếp đột ngột, nàng lại quay ra ăn nói nhỏ nhẹ, còn vung tiền cho tình địch ăn chơi, hào sảng không thèm nhìn số?

“Công tử không nói đùa chứ?” Quy nô cầm tiền, vẻ mặt khó tin.

“Ai thèm đùa giỡn với ngươi!” Nàng cắn răng, nhỏ giọng quát, “Còn không mau đi?”

“Dạ… dạ!” Quy nô được tiền, cũng không thắc mắc gì nữa, vội vã mặt mày hớn hở xoay người, muốn nhanh như chớp chạy đi. Đêm nay hoa khôi về tay ai cũng chẳng sao, đã có người muốn tiếp tục rải tiền, làm sao có thể cự tuyệt chứ?

Nhưng mà hắn vừa quay người lại, đã đụng phải một người.

Người kia cũng không biết là từ nơi nào chui ra, tự nhiên đứng phía sau lưng hắn không một tiếng động. Quy nô vừa định kinh ngạc thốt lên, thì tay của người kia đã khẽ cử động, quy nô lập tức giống như bị đóng băng không thể cử động, lập tức mất đi tri giác.

“Ê! Ngươi định làm gì…” Quản gia đứng một bên vừa muốn mở miệng hỏi cái gì, đã bị người nọ dùng một ngón tay khác điểm một cái, lập tức cũng bị cách không hóa đá.

Chu Nhan nhìn người đi tới, nhịn không được lùi về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.

“Thế nào, muốn trả tiền cho ta?” Người kia nhìn nàng, mở miệng, “Hào phóng như vậy à?”

Giọng nói của y lãnh đạm, không nghe ra hỉ nộ. Nhưng mà vừa vào tai, chân Chu Nhan đã mềm nhũn ra, thiếu chút nữa thì bổ nhào ngã sấp xuống, lúng ta lúng túng nói: “Sư phụ… quả, quả nhiên là người!”

Đúng vậy, vừa rồi, khi nàng nhảy vào căn nhã thất ở phòng đối diện, vén rèm lên, thì trông thấy sư phụ của mình!

Thời Ảnh – đại thần quan của núi Cửu Nghi, thế mà lại ở Tinh Hải Vân Đình tranh hoa khôi với nàng!

Như sấm dội đầu, lúc đó nàng sợ ngây người, gần như không tin con mắt của mình.

Trong trí nhớ của nàng, sư phụ là người thanh tâm quả dục, giống như là tuyết trắng trên đỉnh núi cao, tựa như đã vứt bỏ thất tình lục dục, sao có thể ra vào chỗn ăn chơi như nam nhân phàm tục? Thực đúng là người không thể xem bề ngoài đâu… Chẳng lẽ đàn ông trên đời đúng là cá mè một lứa cả?

Khi đó, thừa dịp sư phụ còn đưa lưng về phía nàng, nàng đã cố nhịn khỏi thốt lên, rút lui ra khỏi gian phòng, không cần suy nghĩ co giò bỏ chạy. Nhưng mà không chạy nổi vài bước, nàng lập tức hiểu ra: Với tu vi của mình, tuyệt đối không có khả năng chạy trốn mà sư phụ khôn gbieets!

Cho nên, nàng đã nảy ra ý tưởng trả tiền thay y.

Thay vì chờ tương lai bị sư phụ dạy dỗ, không bằng tranh thủ cơ hội cố lấy lòng người một phen, nói không chừng sư phụ tâm tình tốt lên, sẽ bỏ qua cho nàng coi như không có chuyện này.

Nhưng mà, lúc này thấy ánh mắt Thời Ảnh lạnh lùng quét tới, toàn thân nàng nhất thời bị dọa toát mồ hôi lạnh. Ở chung nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết ánh mắt này là y tức giận đến cỡ nào. Lúc này đây, chỉ sợ là nịnh hót không đúng chỗ, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ăn đòn không thôi đâu!

“Người vừa đấu giá với ta lại là con?” Thời Ảnh nhìn nàng, giọng nói hỉ nộ khó lường, “Con muốn gặp hoa khôi làm cái gì? Con và cô ta có liên quan gì, tại sao lại chạy đến chỗ này?”

“Con… con không cố ý! Con… con chỉ là tới nơi này xem náo nhiệt mà thôi!” Nàng sợ đến lắp bắp, ngay cả lời cũng không ra thứ tự nữa, “Có… Có cho con một trăm lá gan, cũng tuyệt đối không dám tranh giành người phụ nữ mà sư phụ đã nhìn trúng…”

“…” Thời Ảnh cau chặt hai hàng lông mày, “Ngươi nói cái gì?”

Một khắc kia, đáy mắt y càng ngưng đọng cơn tức giận, dường như sấm sét xẹt qua.

Chu Nhan sợ đến chân cũng nhũn ra, thấy sư phụ trầm ngâm chưa nổi giận, vội vã nói một hơi, đại ý là biểu thị nàng hoàn toàn hiểu được mặc dù sư phụ là đại thần quan, nhưng vẫn là người sống sờ sờ, lén tới nơi này gặp hoa khôi cũng không có gì đáng trách. Thần miếu Cửu Nghi giới luật nghiêm minh, nàng tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng, dám tiết lộ một chữ thì thiên lôi đáng trúng!

Nàng nói năng lộn xộn thề độc, chỉ hận không nghĩ ra lời nguyền rủa độc địa hơn, nhưng mà Thời Ảnh nghe xong, sắc mặt lại càng ngày không tốt, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm nàng, quát chói tai: “Câm miệng cho ta!”

Chu Nhan đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im bặt, sợ đến bỗng nhiên run lên một cái, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

“Con đang nói bậy bạ cái gì thế hả?” Hắn nắm cằm nàng, cau mày nhìn nàng.

“Thật… Thật đó! Con không biết gì hết, không biết cái gì hết!” Chu Nhan bị ánh nhìn như vậy làm cho run lẩy bẩy, vội vã chỉ vào hai người bị hóa đá hai bên, “Đợi lát nữa con sẽ dùng pháp thuật xóa bỏ ký ức của hai người bọn họ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ phong thanh! Sẽ, sẽ không ai biết người tới thanh lâu tìm hoa khôi đâu mà!”.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy cằm mình đau điếng, bỗng nhiên nói không ra lời.

“Câm miệng!” Nghe nàng nói xằng bậy, tức giận trong mắt Thời Ảnh rốt cuộc lan ra khắp nơi, nhỏ giọng quát chói tai, “Con nghĩ đi đâu thế hả? Ta tới nơi này là để làm chính sự!”

“Hả… dạ…?” Nàng đau đến không nói nên lời, chỉ có thể há to mồm, gật đầu lung tung, sư phụ trong cơn giận dữ không khống chế được lực, muốn bóp cằm nàng đến vỡ luôn rồi.

Quái đản. Đến thanh lâu, giành hoa khôi, chẳng lẽ còn có thể vì mục đích khác? Lẽ nào sư phụ muốn nói mình tới tìm hoa khôi ngâm thơ gảy đàn uống trà ngắm trăng sao? Nàng tốt xấu gì cũng xem như là một người phụ nữ đã từng lấy chồng còn đang thủ tiết, còn xem nàng là đứa trẻ con không bằng?

Chu Nhan không dám nói, cũng không nói ra lời, đau đến nỗi chỉ có thể liều mạng gật đầu nói phải.

Nhưng mà nàng đã quên sư phụ có thuật đọc tâm, lúc này mặc dù nàng không nói lời nào, nỗi oán thầm này hiển nhiên cũng có thể bị y nghe thấy. Tức giận trong mắt Thời Ảnh lập tức càng sâu, lạnh lùng nói: “Đừng có suy nghĩ bậy bạ! Hoàn toàn không có chuyện gì! Con cho ta…”

Y đưa tay lên, Chu Nhan sợ đến run rẩy, nhắm hai mắt lại.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, cửa sổ sau lưng bỗng nhiên có tiếng động truyền đế. Chu Nhan hé mắt liếc nhìn, thấy dưới đình viện có một Giao nhân vội vã tiến đến, cúi người nói câu gì đó vào tai hoa khôi. Hoa khôi lập tức đứng lên, nhìn thoáng qua căn phòng trên lầu, biểu hiện trên mặt đột nhiên có chút dị dạng.

“Không ổn!” Thời Ảnh bật thốt lên, sắc mặt lập tức biến đổi, “Cô ta phát hiện rồi?”

Y không để ý tới gì nữa, lập tức thả Chu Nhan, nhảy xuống đình viện.

Chu Nhan thoát khỏi cơn khống chế hít thở không thông vừa rồi, thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoa cái vai đau nhức, hai tay nắn lại khớp cằm bị trậc, “cạch” một tiếng trở lại vị trí cũ. Nàng giơ ngón tay lên, nhanh chóng xóa bỏ ký ức của hai người bên cạnh, giải thuật cấm thân, sau đó kéo quản gia bỏ chạy.

Một loạt động tác nhanh như gió, thật giống như có sói đói đuổi theo phía sau. Đúng vậy, giờ khắc này, nàng thầm nghĩ chạy, nhất định phải chạy! Bằng không, nàng hoàn toàn không biết phải ở lại đối mặt với sư phụ như thế nào.

Nàng lôi kéo quản gia chạy trốn, từ đình viện nhỏ chạy mãi đến bên ngoài đình viện lớn, dọc theo đường đi chạy vội qua từng gian nhã thất. Xung quanh đều là oanh yến hát ca, dạ khách và kỹ nữ quấn lấy nhau, khắp nơi đều là mờ ám và dục vọng.

Tiểu quận chúa phủ Xích Vương cắm đầu chạy trốn khỏi chốn ăn chơi này, muốn thoát ra khỏi bầu không khí dơ bẩn ngợp ngụa, ra ngoài kia hít một hơi không khí tươi mát trong lành.

Nàng chạy thật nhanh, tim đập rộn lên, trong đầu cũng trống rỗng.

Giữa khoảng trống rỗng, dần dần có một chút mảnh nhỏ vỡ vụn hiện lên, giống như cuộn tranh bị chôn vùi giữa tàn tro qua thời gian xa xôi, dần dần trải ra không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.