Chu Nhan

Chương 17




Xích Vương gật đầu: “Ừ, ta muốn đưa nó đến Đế đô”.

Vương phi ho khan một tiếng: “Không… không phải ông vẫn không muốn nó bị cuốn vào chuyện này sao?”.

“Trước đây ta chỉ hi vọng A Nhan ở Tây Hoang có thể tìm được một lang quân như ý, bình an sống hết đời, rời xa vòng xoáy ở Đế đô kia”.

Xích Vương lắc đâu: “Nhưng xem ra hiện tại có lẽ A Nhan lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, chưa chắc nó đã thích hợp sống một cuộc đời bình thản như vậy”.

Nói đấy đây, ông thở dài: “Bà xem, tôi cũng từng thử rồi. Như lần trước trực tiếp tống nó đi lấy chồng, nói chung không thành thì xem như đưa nó ra ngoài gặp người quen cũng tốt, nói không chừng ở đó nó có thể gặp được nhân duyên”.

Vương phi khẽ ho khan, cười nói: “Không ngờ rằng ông cố chấp cả đời như vậy lại có lúc nghĩ thông suốt thế này”.

“Đó cũng là vì Xích tộc thôi”. Xích Vương quay đầu đi, nhìn chim Tát Lãng bay lượn dưới ánh trăng, thở dài trầm thấp: “Trong lục bộ, chỉ có Xích tộc không ngừng suy vi, bây giờ Đế quân đổ bệnh, vương vị đã đến lúc phải thay rồi. Gặp thời cơ như vậy chúng ta cũng phải tranh thủ nắm bắt!”.

“Đó cũng là chuyện riêng của Bạch Vương và Thanh Vương thôi mà, liên quan gì đến chúng ta chứ?”. Vương phi thở dài, bỗng thì thào: “Có điều, nghe nói trưởng tử của Bạch Vương chưa có hôn phối, nói không chừng cũng có thể hợp với A Nhan…”.

Xích Vương cười ha ha: “Phụ nữ các nàng cũng chỉ nghĩ đến chuyện này mà thôi”.

“Đây là chung thân đại sự của A Nhan, làm sao có thể không lo lắng cơ chứ? Các đời hoàng hậu Không Tang đều tuyển chọn từ Bạch Tộc mà ra, A Nhan của chúng ta không có phúc khí này rồi, nhưng mà nếu làm Bạch Vương phi, thì cũng dư sức đấy”. Mẫu phi cũng nghiêm túc nói: “Lần này ông mang A Nhan đi Diệp Thành và Đế Đô, tiện thể quan sát thử các thanh niên tài giỏi đẹp trai trong lục bộ, không thể trễ nải mãi nữa…”.

Xích Vương nhỏ giọng: “Lần này đúng là ta có hẹn gặp Bạch Vương”.

“Thế thăm dò ý ông ta xem sao, nghe nói trưởng tử Bạch Phong Lân của ông ấy trấn thủ Diệp Thành, diện mạo tài năng đều là sự lựa chọn tốt nhất, đã thế còn chưa lấy vợ”. Nói đến chuyện hôn nhân của con gái, biểu cảm của Vương phi không khác gì phụ mẫu bình thường, mắt sáng rực lên, đẩy chồng một cái: “Ông đi hỏi dò một cái đi”.

“Chuyện như vậy ta đi hỏi thế nào được? Sao có thể chủ động dò hỏi chuyện cầu hôn cho con gái nhà mình?”. Xích Vương hơi lúng túng ho khan vài tiếng: “Hơn nữa vương thất lục bộ đề cập đến chuyện hôn nhân với trưởng tử Bạch Vương cũng không ít, ông ấy cũng vẫn chưa quyết định, có thể thế lực to lớn, nên ông ấy muốn chọn một thông gia có thể trợ lực tốt nhất cho mình thì sao? Nhà chúng ta thì chưa nói trước được…”.

“Ôi, sao ông xem nhẹ nhà mình thế”. Vương phi giận dỗi không vui: “A Nhan từ nhỏ đã có phước, nói không chừng lời Đại Ti Mệnh nói là sự thật thì sao?”.

“…”. Sắc mặt Xích Vương hơi thay đổi một chút, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Thì ra bà vẫn nhớ câu nói của Đại Ti Mệnh năm đó?”.

“Đương nhiên nhớ chứ. Lời nói quan trọng như vậy, làm sao mà quên được? Mười lăm năm trước Đại Ti Mệnh cũng đã nói: A Nhan nhà chúng ta, tương lai còn vinh quang hơn cả hoàng hậu!”. Vương phi lặp lại từng chữ trong câu tiên đoán, ánh mắt lóe sáng: “Tôi nghĩ mệnh của nó tuyệt đối không kém hơn Tuyết Oa đâu”.

“Lời tiên đoán của Đại Ti Mệnh cũng chưa chắc đã đúng”. Xích Vương ho khan vài tiếng, thản nhiên nói: “Ngày đó ông ấy chỉ nói một câu mà đã khiến Thời Ảnh còn nằm trong tã lót đã bị đưa lên núi Cửu Nghi, ta vẫn cứ nghi ngờ lắm”.

“Nghi ngờ cái gì?”. Vương phi có chút ngạc nhiên.

“Tôi nghi ngờ ông ta…”. Xích Vương chần chừ giây lát, lắc đầu: “Thôi không nói đâu”,

Xích Vương dừng lại giây lát, lại nói: “Thật ra, Đại Ti Mệnh năm ngoái còn ngang nhiên ở trên triều đường nói đại nạn diệt tộc của nước Không Tang đã tới, quốc vận còn lại không vượt quá một trăm năm. Lúc đó đã làm cho Đế quân giận sôi người!”.

“Đúng là không giữ mồm giữ miệng”. Vương phí không khỏi líu lưỡi.

Hiện tại chính là thời kỳ thịnh vượng nhất của vương triều Mộng Hoa trong hai trăm năm trở lại đây, bình định thất hải, yên ổn lục hợp, ngay Băng di cũng chạy xa, lời sấm truyền vong quốc nói ra kiểu đó thật khiến cho đất bằng dậy sóng, làm mọi người cả kinh đến rớt cằm. Nếu như không phải Đế quân từ nhỏ coi Đại Ti Mệnh như thầy như bạn, cũng biết ông ấy một khi uống say sẽ không kiêng nể gì, thì trong cơn nóng giận đã cho người lô ổng ra ngoài chém rồi.

“Cho nên mới bảo, kể cả lời của Đại Ti Mệnh cũng chưa chắc đúng, có một số lời chỉ nghe cho vui thôi”. Xích Vương cười khổ, lắc đầu: “Nếu như xem là thật cũng khác nào tự tìm phiền não”.

“Cũng phải”. Vương phi nhịn không được che miệng lại, nhỏ giọng cười: “Nếu lời Đại Ti Mệnh linh nghiệm như vậy, sao lại không đoán ra mình sẽ uống say mà ngã khỏi Bạch Tháp Già Lam chứ? Tự nhiên bị què một chân!”.

“Ha ha ha ha…”. Xích Vương cất tiếng cười to.

“Tôi nói này, lần này ông gặp Bạch Vương, vẫn cứ hỏi dò chút đi”. Vương phi đẩy ông một cái, liếc mắt trừng chồng: “Vì chuyện lớn cả đời của A Nhan, cái bản mặt già nua của ông cũng có xá gì. Đi thử chút đi!”.

“Được, được”. Xích Vương cười khổ: “Đợi ta gặp Bạch Vương hãy tính”.

Phu thê hai người ngồi trong đình viện vương phủ, nói chuyện phiếm dưới trăng.

“Hai người thị nữ hậu hạ A Nhan, ông xử lý ra sao rồi?”. Im lặng chốc lát, vương phi nhẹ giọng hỏi: “Khắp vương phủ không tìm thấy bóng, chẳng lẽ ông…”.

“Đừng hỏi”. Giọng Xích vương đột nhiên trở nên trầm thấp: “Hai đứa nó đã biết quá nhiều”.

“…”. Vương phí hít sâu một hơi khí lạnh, cũng nhỏ giọng: “Lỡ A Nhan lại hỏi tới thì làm thế nào?”.

“Không việc gì, nhóc con đó rất hay quên, đứng núi này trông núi nọ, thoáng cái đã quên sạch rồi. Hơn nữa không phải tháng sau ta sẽ đưa nó đi Đế đô sao?”. Xích vương ngẩng đầu, nhìn một tòa Bạch Tháp cao chót vót ở tận cùng góc trời, ánh mắt xa xôi: “Chuyến này đi rồi, sau này nó có thể trở về vương phủ hay không còn chưa nói trước được…”.

Dưới ánh trăng có một bóng trắng nhạt nhòa đứng lặng giữa đất trời.

Đó là trái tim của Vân Hoang, Bạch Tháp Gia Lam giữa trung tâm Kính Hồ.

Bảy ngàn năm trước, Tinh Tôn Đế – Đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, nghe theo ý của của Đại Ti Mệnh, xua ba mươi vạn dân chúng và mất bảy mươi năm, xây nên một tòa Bạch tháp thông thiên cao một vạn bốn ngàn thước giữa đế đô Già Lam, thiết kế thần miếu và tứ thần điện trên đó, từ đó về sau sống một mình trong đỉnh tháp, lặng lẽ chết đi, cả phần đời còn lại chưa từng đặt chân trở lại mặt đất.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu anh hùng chết đi, bao nhiêu vương triều bị diệt vong, chỉ còn mình nó vẫn ở đó, lạnh lùng quan sát hết thảy giống như một vị thần lặng lẽ không lời.

Xích Vương nhìn về phía tòa Bạch Tháp, vươn tay ra xa: “Cơ duyên của A Nhan, nói không chừng, là ở chỗ này”.

Khi ngón tay Xích Vương chỉ tới tòa Bạch Tháp, nói ra câu đầy ẩn ý kia, phỏng chừng cũng thật không ngờ trên trên đỉnh tháp Già Lam, cũng có một âm thành đồng thời nhắc đến ông.

“Hôm nay Xích Vương đã dâng tấu lên triều đình”.

Giọng nói kia hướng về một thủy kính, người nói là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, mặc áo choàng Ti Thiên Giám của Không Tang, nhìn trông tinh tường cẩn thận.

Đầu kia của thủy kính có một người mặc trường bào vương giả, chính là Thanh Vương ở Tử đài phía xa, lạnh lùng hỏi: “Là chuyện ở Susa Dhaalu sao?”.

Ti Thiên Giám khom người nói: “Vâng, tin tức của điện hạ thật nhanh”.

Thanh Vương ở đầu kia thủy kính cười lạnh một tiếng: “Theo ta được biết, là do Thời Ảnh bình định đúng không? Ôi, không ngờ lại để lão già Xích Vương dâng tấu trước tranh công”.

“Đại thần quan trước nay tính tình đạm bạc, chưa từng có lòng tranh công”. Ti Thiên Giám nói: “Xích Vương còn ở trong tấu chương nói tốt cho đại thần quan, hình như chuyển hết công lao sang cho ngài ấy, tự nhận tội lơ là quản lý Tây Hoang, nói ít ngày nữa sẽ tự mình đến Đế đô thỉnh tội”.

“Thỉnh tội?”. Thanh Vương nhướng lông mày, trong mắt xẹt qua tia giễu cợt: “Ông ta cũng thông minh đấy, chuyện này nếu không phải dập nhanh, chính ông ta cũng không thoát khỏi liên quan. Đứa con gái tên Chu Nhan của ông ta chẳng phải đã gả cho con trai của đại phi sao?”.

“Vâng, nghe nói thân vương Kha Nhĩ Khắc còn chưa nhập động phòng đã chết rồi.”

“Nói như vậy, con gái Xích Vương rốt cuộc thành góa phụ à?”. Thanh Vương sửng sốt, nhịn không được cười lạnh rất là khoái trá: “Bọn chúng xem đứa con gái này như bảo bối, ba năm trước đây ta thay cháu đi cầu thân còn bị đuổi về. Bây giờ thử xem lục bộ còn ai muốn nhặt cái thứ hàng đã xài này về hay không?”.

Ti Thiên Giám vâng dạ: “Thanh Vương nói phải”,

Thanh Vương nhíu mày, lại hỏi: “Có tin tức của Thời Ảnh hay không?”.

“Tạm thời không có”. Ti Thiên Giám nói: “Sau khi rời khỏi Susa Dhaalu thì đã không còn tin tức gì của đại thần quan. Quét ánh mắt, nhìn qua thủy kính khắp cõi Vân Hoang như thế nào cũng không tìm được tung tích của y”.

“Thật vô dụng!”. Thanh Vương oán hận nói: “Đã dặn từ đầu phải trông chừng người này tử tế còn gì”.

“Vương gia cũng làm khó tại hạ quá. Đại thần quan linh lực cao siêu, chỉ bằng chút năng lực nhỏ nhoi của tại hạ sao có thế quản chế được ngài ấy?”. Ti Thiên Giám cười khổ lắc đầu: “Khắp toàn cõi Vân Hoang chắc cũng chỉ có mình Đại Ti Mênh làm được thôi ạ”.

“Cũng là bởi vì thằng nhãi đó bản lĩnh lớn, không ai làm gì được nó, bằng không nó có thể sống đến bây giờ à?”. Thanh Vương hung hăng nói: “Thật là diệt cỏ không diệt tận gốc, đợi đến mùa xuân cỏ lại mọc lên!”.

“…”. Ti Thiên Giám không dám trả lời.

Thanh Vương cũng cảm thấy mình có hơi lỡ miệng, chậm giọng lại, nói: “Hoàng Thái tử có khỏe không?”.

“Vẫn giống như trước đây vậy, luôn thích đi ra ngoài chơi, cả ngày không thấy ở đế đô”.  Ti Thiên Giám lắc đầu thở dài: “Đế quân từ lâu đã nản lòng thoái chí lười quản thúc, mà Thanh phi lại luôn nuông chiều đứa con này, không phạt được cũng không mắng được. Chỉ có thể chờ sang năm chính thức sách lập thái tử phi, phỏng chừng còn có người quản thúc được ngài ấy”.

“Ôi, thằng nhóc này cứ mãi làm người không bớt lo được”. Thanh Vương oán giận nói: “Đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn không lập phi đi! Đế quân tầm ấy tuổi đã sinh hoàng trưởng tử lâu rồi”.

Ti Thiên Giám cười xòa: “Thanh Vương cũng không cần quá sốt ruột, không phải quận chúa Tuyết Oanh vẫn còn nhỏ tuổi sao?”.

“Cũng mười tám rồi, không nhỏ”. Thanh Vương lắc đầu, lo lắng nói: “Chuyện này ngày nào không xử lý êm xuôi thì ngày đó ta còn chưa yên lòng. Dù sao Hoàng thái tử cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, không phải con đích cũng không phải con trưởng, ở trong triều đình áp lực rất lớn, nếu như có thể sớm ngày lấy được quận chúa Tuyết Oanh, kết thông gia với Bạch tộc, thì nỗi lo của ta mới nhẹ đi. Nhưng hiện giờ Bạch Vương thái độ ba phải thế nào cũng được… Ôi, ta cũng chẳng biết ông ta có thật sự ủng hộ cuộc hôn nhân này không”.

“Thanh Vương không cần quá lo lắng, hoàng thái tử và quận chúa Tuyết Oanh đều còn trẻ khỏe, sớm muộn gì cũng gạo nấu thành cơm thôi…”. Ti Thiên Giám bỗng nhiên nhỏ giọng, cười nói: “Tháng trước hoàng thái tử lén kéo quận chúa đi Diệp Thành chơi hai ngày hai đêm không về, cuối cùng quý phi mới nổi giận bảo Thanh Cương tướng quân phái kỵ binh điện tiền đi bắt trở về đó…”.

“Thằng bé này”. Thanh Vương lắc đầu cười: “Đối phó với nữ nhân lại có bản lĩnh phết”.

Ti Thiên Giám cười xòa: “Đương nhiên rồi ạ, là cháu ngoại của đại nhân mà”.

“Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi”. Tâm trạng Thanh Vương rốt cuộc cũng tốt lên, phất tay nói: “Đợi một thời gian nữa ta rảnh rỗi, sẽ từ đất phong đến Đế đô bái phỏng Bạch Vương vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.