Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 37




Sau khi tan học, Tô Hoài ngồi xe buýt đi đến chỗ hẹn với mọi người.

Xuống xe xong, cần vòng qua phố buôn bán mới có thể đến quán thịt nướng sông Vân, Tô Hoài thuận đường đi mua mấy ly trà sữa.

Lúc đợi trà sữa, chuông điện thoại di động reo, Tô Hoài cho rằng là Kiều Niệm thúc giục cô, cầm điện thoại di động lên thì phát hiện là lời mời gọi video của Hoắc Văn Hứa.

Tô Hoài có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn rất nhanh chóng nghe máy, gương mặt có chút tiều tụy của Hoắc Văn Hứa hiện ra.

Tô Hoài hơi cau mày, anh đi công tác có hơi liều mạng.

Tô Hoài nhìn ống kính rồi lên tiếng chào hỏi, cô không cảm thấy Hoắc Văn Hứa sẽ vô duyên vô cớ gọi video cho cô, chắc hẳn có chuyện gì muốn cô làm.

Hoắc Văn Hứa chống cằm lười biếng nhìn cô: "Em đang ở đâu?"

"Hôm nay Ninh Ninh được á quân, chúng tôi định chúc mừng cậu ấy, ở quán thịt nướng ngay sông Vân."

Nghe thấy Tô Hoài giải thích cặn kẽ như vậy, Hoắc Văn Hứa cong môi.

"Đeo khẩu trang chưa?"

"Cái gì?" Tô Hoài sửng sốt, "Khẩu trang gì?"

"Tôi nói em có mang theo khẩu trang không?"

Tô Hoài không hiểu rõ ý của Hoắc Văn Hứa, nhưng vẫn lấy một cái khẩu trang còn mới trong túi xách ra, sau đó lắc lắc với màn hình: "Mang rồi."

Tô Hoài luôn mang theo khẩu trang, bởi vì tự quay video thỉnh thoảng sẽ lọt vào ống kính, lúc lọt vào ống kính cô cũng sẽ đeo khẩu trang, mà khoảng thời gian này quay video cho Lý Nhược Ninh, vì để phòng ngừa lộ mặt, Tô Hoài cũng thường xuyên mang theo khẩu trang.

Cô thích quay chụp và chia sẻ một vài thứ, nhưng không quen để lộ người vào trong ống kính.

"Vậy đeo vào đi." Hoắc Văn Hứa nói.

"Ồ." Tô Hoài mở khẩu trang rồi đeo vào.

Cô ngoan ngoãn như vậy khiến Hoắc Văn Hứa bị chọc cười: "Em cũng không hỏi vì sao à?"

Tô Hoài bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Anh cũng không thể hãm hại tôi được." Hoắc Văn Hứa đột nhiên gọi video bảo cô đeo khẩu trang, Tô Hoài chỉ cảm thấy người này nổi hứng ác ý, cố ý trêu chọc cô, vì vậy thuận theo anh.

Hoắc Văn Hứa vui vẻ cười thành tiếng, sau đó nói với Tô Hoài: "Được rồi, đi ăn đi, cúp máy đây."

Tô Hoài cạn lời nhìn anh, người này thật sự là... Quá trẻ con.

Mặc dù trẻ con, nhưng nhận được lời mời gọi video của Hoắc Văn Hứa, cô vẫn rất vui vẻ.

Tô Hoài tràn đầy vui vẻ xách trà sữa đi đến bờ sông, sau đó bị người ta nhét cho một nhánh hoa hồng đỏ.

???

Không chờ Tô Hoài phản ứng, lại có người đưa cho cô nhánh hoa hồng đỏ thứ hai.

Tô Hoài đang định nói chuyện, nhánh thứ ba, nhánh thứ tư... Cho đến khi trong lòng ôm đầy hoa hồng.

Phản ứng đầu tiên của Tô Hoài là số hoa này bị tặng cho nhầm người, nhưng không ai trong số những người tặng hoa hồng nói chuyện với cô, cô đành bị động đón nhận, sau đó cô nhìn thấy Nhiếp Thành.

Nhiếp Thành ôm một bó hoa bách hợp đứng trước mặt cô, mặt đỏ bừng nhìn cô, Quan Thanh ở một bên còn cầm loa phát nhạc: hoa nở vào mùa xuân ấm áp mang đi mùa đông lạnh lẽo, gió nhẹ ra đây, tình yêu bất ngờ...

Tô Hoài: "..."

Chỗ không xa sau lưng cậu ta, Tô Hoài nhìn thấy Kiều Niệm vô cùng hào hứng và Lý Nhược Ninh vô cảm, còn có một vòng người qua đường xem náo nhiệt.

Có người hò hét huýt sáo, càng nhiều hơn là người cầm điện thoại di động quay phim.

Giờ khắc này, Tô Hoài rốt cuộc cũng hiểu ra, Nhiếp Thành muốn tỏ tình với cô.

Trong một chốc, đầu óc Tô Hoài rối tung lên, chỉ có một suy nghĩ, còn may cô đeo khẩu trang.

Có lẽ ngày mai, không, tối hôm nay cô sẽ xuất hiện trong video ngắn, bị rất nhiều người lướt xem.

"Tô Hoài..." Nhiếp Thành rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí mở miệng, một giây sau, cánh tay của cậu ta bị bàn tay Tô Hoài nắm lấy.

Tô Hoài căng thẳng nói: "Đừng nói chuyện."

Một hơi của Nhiếp Thành bị chặn lại, kế tiếp đã bị Tô Hoài kéo đi.

"Tôi..."

"Không được phép nói chuyện." Tô Hoài trừng mắt nhìn cậu ta, Nhiếp Thành lập tức im bặt.

Lý Nhược Ninh nhìn Kiều Niệm nhún vai: "Cậu chờ bị Tô Hoài đánh chết đi."

Kiều Niệm: "..."

Người vây xem có chút bối rối không đoán ra hướng đi của câu chuyện, còn chưa được xem náo nhiệt, nhân vật chính đã bỏ đi, có mấy người còn cầm điện thoại di động đuổi theo phía sau, bọn họ cũng đã nghĩ sẵn chú thích cho video ngắn rồi.

Tô Hoài kéo cánh tay Nhiếp Thành bước nhanh, đi tới cuối thì phát hiện con đường bên này không đi được, nếu muốn vòng ra thì phải đi ngược lại.

Để tránh những ánh mắt xem náo nhiệt, Tô Hoài dẫn Nhiếp Thành đi vào một cửa hàng.

Cuối cùng cũng tránh được những người qua đường nhiệt tình, Tô Hoài thở phào, lúc này mới nhìn Nhiếp Thành đang ngơ ngác.

Tô Hoài ôm bó hoa hồng đỏ, Nhiếp Thành ôm một bó hoa bách hợp trắng to, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bầu không khí rất lúng túng.

Nhìn thấy vừa rồi Tô Hoài né tránh như vậy, Nhiếp Thành mới chậm chạp nhận ra có lẽ mình chuẩn bị chưa đủ tốt, có vài cô gái thích loại tỏ tình long trọng, cũng có vài cô gái mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không thích cảm giác bị vây xem.

"Xin lỗi..." Nhiếp Thành gãi gãi cổ, "Tôi chỉ là, tôi chỉ là..." Hôm nay cậu ta chuẩn bị lâu như vậy, lời tỏ tình còn chưa nói ra, cho nên cậu ta không muốn dang dở.

Nhưng lại cảm thấy hình như không có khả năng thành công.

... Nhưng vẫn muốn thử một lần nữa.

"Chậc..." Có người huýt sáo một tiếng, sau đó truyền tới giọng nói cà lơ phất phơ quen thuộc, "Đây không phải là Tô Hoài sao?"

Tô Hoài nghiêng đầu nhìn sang, sau đó thấy... Mạnh Trản cầm chai rượu vang dựa vào cửa phòng bao.

????

Tâm trạng Tô Hoài không tốt, đánh giá xung quanh một chút, mới phát hiện đây là một quán cà phê ven sông Vân, nhân viên phục vụ đang muốn bước lên, Mạnh Trản vẫy tay, nhân viên phục vụ ngừng bước chân.

Tầm mắt Mạnh Trản đảo qua đảo lại giữa hai người, cười vui vẻ: "Tôi không nhìn nhầm chứ, hoa màu đỏ, đỉnh đầu màu xanh, đúng không?" Mạnh Trản giơ tay gõ gõ cánh cửa phòng bao sau lưng, kêu một tiếng: "Hòa Minh Huy, ra xem này."

Hòa Minh Huy nghe thấy âm thanh, đặt bài xuống, vừa ngáp vừa đi từ trong phòng bao ra, nhìn thấy Tô Hoài đang ôm hoa hồng đứng chung với một chàng trai, sau lưng Hòa Minh Huy còn có mấy chàng khác, Tô Hoài cơ bản cũng quen biết.

"Đây là bạn trai mới của cô à?" Mạnh Trản xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ánh mắt nhìn Nhiếp Thành từ trên xuống dưới, "Còn ổn, chẳng qua là, thật ra còn có thể tốt hơn, cô thấy tôi thế nào?"

So với Mạnh Trản vui vẻ, sắc mặt Hòa Minh Huy khá khó coi.

Tô Hoài: "..." Hôm nay cô gặp vận may gì vậy?

Nhìn sắc mặt mấy người Hòa Minh Huy, Tô Hoài có chút nhức đầu.

Nói Nhiếp Thành tỏ tình với cô mà cô không đồng ý ư? Điều này chắc chắn sẽ khiến cho Nhiếp Thành vô cùng lúng túng.

Cô không thích Nhiếp Thành, nhưng cũng không có vấn đề gì với Nhiếp Thành, khoảng thời gian này cậu ta thật sự giúp bọn họ rất nhiều, cô không thể bẫy cậu ta như vậy.

Vả lại rất có thể cho dù cô nói như vậy, bọn họ cũng sẽ không tin, với tính cách của Mạnh Trản, không tới ngày mai, có lẽ tất cả mọi người đều biết Hoắc Văn Hứa bị cắm sừng.

Hy là nói với bọn họ cô và Hoắc Văn Hứa đã chia tay?

Nhưng chia tay trong tình huống Hoắc Văn Hứa không biết chuyện thì cũng không thích hợp.

Tô Hoài hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Trường chúng tôi làm bài thực hành xã hội, cho nên chúng tôi ra đây bán hoa, các anh muốn mua giúp không?" Tô Hoài quyết định đánh chết cũng không thừa nhận.

Chỉ cần không thừa nhận, ba người mới có thể giữ thể diện.

"Bán hoa?" Mạnh Trản cười một cái, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Hay là bảo Hoắc Văn Hứa đến xem thử cô bán hoa gì nhé?"

Mặc dù dáng vẻ của Mạnh Trản là xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, nhưng Tô Hoài phát giác sự chán ghét trong ánh mắt Mạnh Trản nhìn cô.

Hòa Minh Huy cảm thấy Tô Hoài không làm được loại chuyện này, bán hoa... Thật ra thì không phải không thể.

Tô Hoài mặt không đổi sắc gật đầu: "Được, anh bảo anh ấy tới đi, anh ấy đến rồi còn có thể giúp tôi bán hoa." Nếu như Hoắc Văn Hứa có thể đến thì tốt rồi, nhưng tiếc là anh ấy đi đến tỉnh khác rồi.

"Tìm tôi à."

Giọng nói lười biếng quen thuộc, Tô Hoài theo bản năng nhìn sang, thấy Hoắc Văn Hứa khoanh tay tựa vào cửa một phòng bao khác. 

Sao anh ở chỗ này?

Tô Hoài có chút kinh ngạc, ngây người nhìn anh, bất an trong lòng bị quét sạch, lập tức thả lỏng.

Vào giờ phút này, Hoắc Văn Hứa giống như một vị thần giáng từ trên trời xuống.

Mạnh Trản nhìn thấy Hoắc Văn Hứa đột nhiên xuất hiện, chậc một tiếng, có kịch hay để xem rồi.

Ánh mắt Hoắc Văn Hứa rơi trên mặt Tô Hoài, nhìn thấy cô còn đeo khẩu trang, không nhịn được cong môi, sau đó vẫy tay với cô, lười biếng nói: "Qua đây."

Tô Hoài ngoan ngoãn đi đến đó.

Hoắc Văn Hứa xoa xoa đầu cô, cong môi nói: "Hoa bán thế nào rồi? Tôi bán giúp em, em có thể ăn tối với tôi không?"

Tô Hoài chớp mắt, sau đó gật đầu: "Được."

Hoắc Văn Hứa nâng cằm với bên kia: "Sững sờ làm gì, lấy điện thoại di động ra quét mã."

Hòa Minh Huy là người đầu tiên kịp phản ứng: "À, tôi mua, tôi mua hai nhánh... Ủng hộ chị dâu."

"Tôi cũng mua hai nhánh, ủng hộ chị dâu lớn."

"Đúng đúng đúng, ủng hộ hoạt động thực hành của trường học chị dâu lớn."

Nghe thấy ba chữ chị dâu lớn, Nhiếp Thành rốt cuộc cũng phản ứng kịp, sau đó xấu hổ từ đầu đến chân, mặt đỏ bừng.

Tô Hoài lập tức lấy điện thoại ra mở mã QR, ôm hoa hồng đến, cười nói: "Hai mươi tệ một nhánh, cám ơn đã ủng hộ."

Hòa Minh Huy bọn họ mỗi người mua hai nhánh, hoa hồng trong tay Tô Hoài chỉ trong nháy mắt đã hết.

"Còn cái này." Hoắc Văn Hứa tiện tay lấy bó hoa bách hợp trong ngực Nhiếp Thành rồi đặt vào lòng Mạnh Trản, nguy hiểm híp mắt nhìn anh ta, "Nào, năm trăm tệ, làm phiền quét mã."

Tô Hoài phối hợp đưa giao diện mã QR tới trước mặt Mạnh Trản: "Cảm ơn cậu chủ Mạnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.