Chàng trai đeo mắt kính tên Kiều Niệm, cậu ấy trở thành học sinh đầu tiên của lớp tăng cường một bị giáo viên dạy dỗ ngay ngày đầu nhập học, cũng trở thành đối tượng trọng điểm bị chú ý trong mắt giáo viên, tên thường gọi là Đầu Đinh.
Kiều Niệm là em trai của đội trưởng đội cứu hộ Kiều Văn.
Ban đầu đội cứu hộ của Kiều Văn suýt phải giải tán bởi vì không có nguồn vốn, Kiều Niệm thấy anh trai vì chuyện này ưu sầu như vậy, quyết định ra mặt giải cứu anh trai.
Vì vậy cậu ấy chạy đến cửa Thịnh Hoa nghe ngóng, cậu ấy biết người trong trường trung học tư lập Thịnh Hoa đều là con nhà có tiền, cho nên cậu ấy nghe ngóng ai trong này có tiền nhất, sau đó tìm được Hoắc Văn Hứa.
Cậu ấy ở cổng trường học chặn Hoắc Văn Hứa, trực tiếp tiến lên hỏi anh: "Anh trai em làm đội cứu hộ công ích, sắp bị giải tán rồi, anh muốn bảo ba anh đầu tư ít tiền không? Đây là làm công đức, sau này có thể lên thiên đường."
"Cho nên anh ấy cho anh trai cậu tiền?" Từ lúc mới bắt đầu Tô Hoài không muốn trò chuyện với người có cảm xúc thất thường này lắm đến bây giờ có thêm hứng thú, trong lúc đó chỉ cần đổi sang Hoắc Văn Hứa.
"Đương nhiên rồi, tôi đã ra tay, không có chuyện gì là không dẹp yên được." Kiều Niệm đắc ý lắc đầu, "Từ đấy về sau anh ấy là đại ca của tôi, quan hệ của bọn tôi vững chắc lắm đấy."
"Cậu yên tâm." Kiều Niệm hung tợn nhìn về hướng Lương Vân, "Tôi sẽ dạy dỗ cậu ta giúp cậu." Dám đội nón xanh lên đầu đại ca của tôi, lá gan lớn quá rồi.
"Đừng." Tô Hoài nhìn thấy cậu ấy như thật sự muốn tìm Lương Vân gây chuyện, vội vàng nói, "Cảm ơn cậu, nhưng không đến mức đó đâu."
"Làm sao mà không đến mức đó?" Kiều Niệm mở to mắt, "Cậu ta đang bôi nhọ danh tiếng của đại ca tôi... Thôi vậy, cậu đừng xía vào, tôi cũng chưa đến mức đánh phụ nữ." Dạy dỗ người ta cũng không nhất định phải đánh, trong đầu Kiều Niệm đã có mấy chủ ý.
"???" Tô Hoài có chút hoang mang, sao lại thành bôi nhọ danh tiếng của Hoắc Văn Hứa rồi?
Chẳng lẽ không phải Lương Vân bắt nạt cô sao?
Không chờ Tô Hoài hiểu, Kiều Niệm cười với cô: "Chị dâu, nói cho tôi biết sao cậu và đại ca tôi hẹn hò đi? Cậu bằng tuổi tôi nhỉ? Ai theo đuổi ai? Cậu theo đuổi anh ấy à? Theo đuổi thế nào, nói tôi nghe xem?"
Tô Hoài sững sờ vì một tiếng chị dâu đánh vào tai như bị sét đánh trúng, bên ngoài mang theo một chút lúng túng và chột dạ, cô không phải bạn gái của Hoắc Văn Hứa.
Ngoại hình của Kiều Niệm không quá giống anh trai cậu ấy, Kiều Văn thuộc về hình tượng cường tráng, mà Kiều Niệm trông rất lịch sự, da cũng trắng hơn anh trai cậu ấy, lại có thêm mắt kính, là hình tượng thư sinh dịu dàng, nhưng...
Tô Hoài thở ra một hơi, cậu ấy thật sự quá hóng hớt, nói quá nhiều. Từ sáng tới trưa mà miệng vẫn không rảnh rỗi, một bên đánh chữ trò chuyện trên điện thoại di động, thi thoảng còn trộm nghe điện thoại. Cứ như vậy, lỗ tai của Tô Hoài cũng không được thanh tịnh, tất cả đều là Kiều Niệm truy hỏi căn nguyên, muốn biết quá trình hẹn hò giữa cô và Hoắc Văn Hứa.
Từng tiếng chị dâu làm cho Tô Hoài thiếu chút nữa nghĩ là thật.
Tô Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ xanh biếc, bên tai đỏ lên, đáng tiếc cô là một chị dâu giả.
Giáo viên chủ nhiệm đi họp với khối trưởng, chờ quay về thì một lần nữa sắp xếp lại vị trí.
Vị trí của lớp tăng cường được sắp xếp rất trực tiếp đơn giản, ưu tiên dựa theo thứ tự lựa chọn, Tô Hoài là người thứ ba vào phòng học, cô vẫn lựa chọn vị trí cạnh cửa sổ trước đó.
Bạn học cùng lớp lần lượt đi vào, mọi người vì chưa quen biết nhau, phần lớn đều tìm vị trí không có người ngồi trước, bạn học vào sau càng lúc càng ít sự lựa chọn hơn.
Cho đến khi bên cạnh Tô Hoài cũng đã có một cô gái, Kiều Niệm vẫn không đi vào, lúc chỉ còn lại hai vị trí, Kiều Niệm mới thản nhiên đi vào.
Anh chạy thẳng đến hướng của Tô Hoài, nhưng phát hiện chỗ ngồi của bản thân vừa rồi đã có người khác ngồi.
Không thể bảo người ta nhường chỗ cho mình, ai bảo cậu ấy vào lớp tăng cường sau chứ, Kiều Niệm đành lấy lùi làm tiến, lần thứ hai ngồi vào chỗ phía sau Tô Hoài.
Kiều Niệm thầm nói, vì để ngồi cùng bàn cùng chị dâu nắm được thông tin trực tiếp nhất, cậu ấy nhất định phải học tập cho giỏi, ngày nào cũng hướng về phía trước.
Tô Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ Kiều Niệm ngồi cùng bàn với cô.
Có lẽ là bởi vì xung quanh có người, Kiều Niệm không gọi Tô Hoài chị dâu nữa, nhưng bàn trước hay bàn sau cũng không cản được việc cậu ấy ồn ào.
"Nói đi mà, cầu xin cậu đấy, nói xem làm sao mà theo đuổi là được, đại ca tôi, đó cũng là thần tượng của vô số thiếu nam thiếu nữ theo đuổi đấy, cậu truyền thụ kinh nghiệm đi?"
Tô Hoài nhìn ra được, Kiều Niệm thật sự rất sùng bái Hoắc Văn Hứa.
Người bạn ngồi cùng bàn mới xoay người lạnh lùng nhìn Kiều Niệm: "Im miệng được không?"
Kiều Niệm nhướng mày, Tô Hoài giật mình, dựa theo biểu hiện trước đó của Kiều Niệm, sợ là phải va chạm, dù sao cũng là người mới ngày đầu tiên đã vào danh sách đen của Đầu Đinh.
Tô Hoài đang định ở giữa hòa giải, nhưng nhìn thấy Kiều Niệm không để ý xua tay: "Hiện tại coi như tôi đuối lý, dù sao cũng đang trong giờ học, nếu tôi nói chuyện sau khi tan học, cậu cũng quản thì đừng trách tôi không khách sáo." Nói xong còn uy hiếp mà vung nắm đấm với cô ấy.
Tô Hoài: "..." Thật sự là tương đối có nguyên tắc.
Thế giới yên tĩnh rồi, Tô Hoài nhìn thoáng qua bạn cùng bàn mới của mình, tóc ngắn giống như con trai, nhưng mặt mày thanh tú, vừa nhìn chính là con gái.
Tô Hoài lặng lẽ cho cho cô ấy cái like.
Nhưng Tô Hoài không ngờ giải quyết được một Kiều Niệm, còn có vô số Kiều Niệm khác đang chờ cô.
Buổi trưa lúc tan học, dưới gốc cây lớn ngay cổng trường, có bảy tám cậu con trai hoặc đứng hoặc ngồi xổm, có người mặc đồng phục Nhất Trung, có người mặc đồng phục Thịnh Hoa, trong số đó còn có hai người vừa nhìn đã biết là đã đi làm.
Sở dĩ Tô Hoài chú ý tới bọn họ là vì Kiều Niệm đi sau lưng cô ra khỏi cổng trường chạy tới đó nói vài câu, tầm mắt mấy người đều rơi trên người cô.
Tô Hoài tạm dừng bước chân, ngón tay đột nhiên siết chặt.
Trên gương mặt bọn họ toát lên vẻ tò mò nghiền ngẫm cùng với nóng lòng, chuyện này khiến cho cô rất căng thẳng.
Tô Hoài nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Kiều Niệm với bọn họ, cũng có thể đoán được mục đích bọn họ tới đây.
Những người này đại khái đều là anh em tốt của Hoắc Văn Hứa.
Trước giờ Tô Hoài luôn thích che giấu bản thân, hi vọng tất cả mọi người không nhìn thấy cô và cũng không cần nhớ đến cô, coi cô như không khí, như vậy cô sẽ càng yên tâm.
Những ánh mắt xa lạ thẳng thừng như vậy đối với cô mà nói là một loại gánh nặng, sẽ bất an, không biết phải làm sao.
"Sao không đi nữa?" Một giọng nữ vang lên, có người khoác tay cô, "Đi thôi."
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn sang, là bạn cùng bàn mới của cô.
Bạn cùng bàn mới lạnh nhạt cả buổi, chỉ nói một câu "Im miệng được không" thì không mở miệng nữa.
Có người đứng bên cạnh cô đi qua những ánh nhìn chăm kia chú, Tô Hoài cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Ra khỏi phạm vi tầm mắt của những người đó, bạn cùng bàn mới lập tức buông cánh tay của cô ra, lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy cậu chắc là đã chọc giận người nào rồi, tốt nhất nên nói cho ba mẹ cậu biết."
Tô Hoài nghe giọng nữ so với vừa rồi như hai người khác nhau, chân thành cảm ơn, sau đó nói: "Bọn họ không phải người xấu, không có ác ý."
Cô gái từ chối cho ý kiến: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được." Nói xong không chút do dự xoay người đi.
Tô Hoài đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô ấy, khóe môi hơi cong lên, đây chính là trong nóng ngoài lạnh trong truyền thuyết nhỉ.
Tô Hoài cho rằng khúc nhạc đệm này như vậy là xong, không ngờ vào hai ba tháng sau, tình huống như vậy thường xảy ra vài lần.
Cổng trường thi thoảng xuất hiện mấy cậu con trai, cũng không tiến lên, chỉ nhìn cô giống như đang thưởng thức phong cảnh.
Sau nhiều lần như vậy, Tô Hoài đã quen với tình huống này một cách kỳ lạ, từ lúc mới bắt đầu cúi đầu vội vã đi qua, đến sau này dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi sau đó cô thậm chí bắt đầu quen mắt bọn họ.
Lúc ăn cơm ở trong ngõ Trạng Nguyên gặp phải bọn họ, Tô Hoài thậm chí còn chủ động gật đầu chào hỏi bọn họ.
Tô Hoài cũng rất kinh ngạc với loại chuyển biến này của bản thân, sau này cô mới hiểu ra, có lẽ da mặt dày không phải trời sinh đã có sẵn, mà do tập luyện mà có được.
Chỉ là Hoắc Văn Hứa à, rốt cuộc anh có bao nhiêu anh em tốt thế?
Tô Hoài sống mười sáu năm, chỉ có một người bạn tốt, mà người bạn này đã chặn cô vào khoảng thời gian trước.
Nhưng Hoắc Văn Hứa mười tám tuổi hình như có anh em khắp nơi, Tô Hoài vừa đi ra ngoài, xoay đầu cũng có thể gặp được một hai người như vậy.