Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 33




33.

Bình hoa

Mùi đàn hương khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, Thẩm Yểu không có khẩu vị gì, chỉ tùy tiện ăn vài thứ trên máy bay, hiện tại dạ dày trống rỗng đang cồn cào.

Trên lưng cậu túa ra một lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng đến gần như trong suốt. Sự cảnh giác của Thẩm Yểu cực nặng, cậu không muốn để Giản Nhiên nhận thấy phản ứng bất bình thường của mình.

Thẩm Yểu không kiềm nén hô hấp hỗn loạn của mình, để mặc mồ hôi theo tuôn rơi trên trán, ngoại trừ sắc mặt thoáng tái nhợt, phản ứng hiện giờ của cậu quả thật rất giống một Omega bị pheromone của Alpha ảnh hưởng, lôi cuốn.

Cậu quay sang nhìn về phía Giản Nhiên, cặp mắt xinh đẹp cũng tựa như bị hơi nước bao phủ, khi mở miệng giống như gắng sức duy trì tỉnh táo: “Chẳng phải anh nên giải thích gì đó với tôi ư?”

Giản Nhiên âm thầm quan sát vẻ mặt cậu, bàn tay cầm kẹp tài liệu âm thầm dùng sức, thần sắc tự nhiên nói: “Ngài Yến bị rối loạn chỉ số pheromone quanh năm, pheromone của ngài ấy với cậu có độ phù hợp rất cao, hiện giờ ngài ấy rất cần pheromone của cậu trấn an.”

Đây là lý do lấp liếm Yến Tri Hành đã nói với anh, y sẽ không để lộ chứng bệnh thật sự, nhưng Thẩm Yểu là con cáo nhỏ xảo quyệt, cần phải nói với cậu chân tướng ở một mức độ nhất định.

Thẩm Yểu tựa như tỉnh ngộ, khẽ nghiền ngẫm hai chữ này: “...... Vậy sao?”

Độ phù hợp cao, Thẩm Yểu chẳng hề có chút cảm giác nào, nhưng hiện giờ cậu cũng phải giả dáng vẻ như cao thật.

Độ tương thích pheromone của cậu cùng Từ Ý Bạch, Quan Thù rất cao, Thẩm Yểu thừa biết cảm giác gặp phải Alpha có độ xứng đôi cao là thế nào.

Thẩm Yểu chủ động thả hương hoa hạnh ra, như thể đã bị pheromone của Alpha ảnh hưởng. Cậu rũ mắt, tưởng tượng nơi đầu mũi là hương hoa chuông xanh, sắc mặt nguyên bản tái nhợt rốt cuộc dần dần trở nên đỏ hồng.

Thẩm Yểu nhìn chốt cửa bên cạnh cửa sắt, bàn tay như không thể khống chế nổi đặt lên trên, song ngay trong khoảnh khắc, lại như phục hồi ý thức quay sang nhìn về phía Giản Nhiên.

Omega có chút sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm, nhỏ giọng hỏi han: “Tôi cứ đi vào như vậy ư......?”

Ngoại trừ ảnh chụp trên tài liệu, đây là lần đầu tiên Giản Nhiên nhìn thấy Thẩm Yểu trực diện. Anh là Beta mỗi ngày chỉ biết làm thí nghiệm, đối diện với ánh mắt vô hại lại dựa dẫm của Thẩm Yểu, tim liền hẫng mất một nhịp

Anh nhẹ giọng trấn an theo bản năng: “Ngài Yến chỉ là cần pheromone của cậu trấn an thôi, cùng lắm thì là ký hiệu cậu......”

Giản Nhiên đột nhiên hồi tưởng lại những lời Yến Tri Hành từng nói trong quá khứ, thoáng dừng lại, không quá thoải mái tiếp tục nói: “Xin đừng lo lắng.”

“Vâng.” Thẩm Yểu chậm rãi thu hồi ánh mắt trên mặt anh, nở nụ cười nói, “Cảm ơn.”

Ám ảnh khi mở cửa lần trước bị Yến Tri Hành đè xuống đất bóp cổ vẫn còn, lần này giả như mở cửa mà lại để cho Yến Tri Hành sắp sửa mất kiểm soát chứng kiến anh đứng bên Thẩm Yểu, hậu quả là khó có thể tưởng tượng nổi.

Pheromone của Yến Tri Hành bắt đầu từ ngày hôm qua đã trở nên bất ổn, Thẩm Yểu đối với y mà nói là con dao 2 lưỡi. Chỉ số pheromone của y ổn định rất nhiều, song cơn nghiện ngập đối với pheromone Thẩm Yểu cũng càng lúc càng nặng.

Đè nén càng gay gắt, phản ứng ngược lại càng thêm nghiêm trọng, hiện tại bùng phát đến mức độ này, đã là uống thuốc cũng chẳng khống chế nổi. Yến Tri Hành cũng không còn cách nào giấu diếm pheromone của mình trước mặt Thẩm Yểu.

Giản Nhiên bước trong hành lang dài đằng đẵng, đến đầu cuối, vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Toàn thân Thẩm Yểu như tan vào trong không gian trắng trơn mênh mông, thoạt nhìn vô cùng cô độc bất lực. Giản Nhiên vẫn còn chút lương tâm, thương xót thở dài.

Yến Tri Hành muốn lấy pheromone của cậu, mà chứng phụ thuộc lại là song phương.

Có điều thoạt nhìn vẫn có chút may mắn, sự ảnh hưởng pheromone của Yến Tri Hành đối với Thẩm Yểu rõ ràng không quá lớn, nhưng cứ ký hiệu hết lần này đến lần khác, chẳng ai hay kết quả sẽ như thế nào.

Có thể Thẩm Yểu sẽ giống Yến Tri Hành trước kia, bởi không nhận được sự trấn an của pheromone mà đau khổ.

Yến Tri Hành thoát thân rồi, vậy Thẩm Yểu phải làm sao đây.

Tại một khắc cánh cửa mở ra, mùi đàn hương càng thêm sực nức, dồn nén không khí lại, tựa tấm lưới chụp lên cậu.

Như trùng khít với quá khứ bốn năm trước kia.

*

Trong hành lang trống trải thênh thang, một cánh cửa bất chợt bật mở.

Cậu chỉ đang lặng lẽ cầm di động đi qua con đường này, lại bị một cánh tay cường tráng từ sau lưng ôm chặt. Thẩm Yểu chẳng có chút thời gian phản ứng, đã bị lôi vào trong bóng tối không thấy nổi năm đầu ngón tay.

Kinh hoàng cùng thất thố, là cảm nhận duy nhất của Thẩm Yểu tại thời điểm đó. Sau khi tim hẫng một nhịp thì liền dồn dập đập điên cuồng, xen lẫn với tiếng bước chân bên ngoài phòng.

Hô hấp của Thẩm Yểu gấp gáp, cậu hất Alpha phía sau ra, chật vật không chịu nổi chạy về phía cánh cửa còn sót lại một tia ánh sáng trước mặt.

Ngón tay chỉ còn cách cửa trong gang tấc, nguồn sáng đã chiếu rọi lên đầu ngón tay, Thẩm Yểu theo bản năng kêu cứu: “Cứu...... Ư ——”

Alpha xa lạ phía sau dùng một cánh tay khóa cứng eo cậu lại, tay kia thì dùng sức bịt miệng cậu.

Không phát ra âm thanh được nữa, Thẩm Yểu liều mạng quơ quào, cố gắng hất đổ thứ gì đó phát ra tiếng động, để thu hút sự chú ý của người đi qua con đường này.

Song thật đáng tiếc, cậu chỉ có thể chạm đến không khí.

Trên người Alpha không có mùi rượu, chỉ có thể ngửi được mùi đàn hương lãnh đạm lạnh thấu xương, xộc vào mũi cậu hoàn toàn không thể khống chế. Đầu óc của Thẩm Yểu trong nháy mắt choáng váng, như thể ngã vào trong mây mù.

Đây là một Alpha mất kiểm soát trong kỳ nhạy cảm, Thẩm Yểu đưa ra kết luận trong thoáng chốc.

Nói cách khác, cậu căn bản không có cơ hội trốn thoát.

Trong căn phòng nhỏ chật chội ngột ngạt mờ tối, mồ hôi trên mặt Thẩm Yểu càng lúc càng nhiều, từng giọt ròng ròng chảy xuống, bên tai đều là hô hấp hỗn loạn bỏng cháy của Alpha.

Môi cậu bị Alpha bịt kín, tất cả lời cầu cứu cùng âm thanh đều bị chặn lại nơi lòng bàn tay. Thẩm Yểu là một người đủ bình tĩnh, nhưng dưới tình huống đột ngột phát sinh, hiếm ai có thể giữ vững sự bình tĩnh hoàn toàn.

Cậu bị Alpha bế lên, quăng ngã vào giường. Thẩm Yểu bò dậy, vùng vẫy muốn chạy ra cửa một lần nữa, lại bị Alpha cưỡng ép lôi về.

Bàn tay che miệng bỗng dưng buông lỏng, Thẩm Yểu hít sâu một hơi theo bản năng. Không khí mang theo cơn hầm hập vừa mới vào họng, cậu hé môi vừa muốn kêu, Alpha lại kéo tay cậu chồm môi đến hôn.

“Ưm......”

Kỹ thuật hôn của Alpha cực kỳ kém, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cậu sâu đến mức như muốn đâm thẳng vào cuống họng. Thẩm Yểu đẩy vai y, khó chịu đến muốn trốn tránh.

Gáy lại bị Alpha mạnh mẽ đè chặt, nụ hôn ngày một sâu hơn, đầu lưỡi như sắp bị người cắn đứt.

Thời điểm Quan Thù hôn cậu, luôn luôn nhẹ nhàng, dẫu cho thi thoảng kích động, cùng lắm chỉ là mút mát đầu lưỡi cậu.

Chuyện bị Alpha xa lạ không thấy rõ mặt hôn cũng đã đủ ghê tởm, loại hôn hít không chút kết cấu này khiến Thẩm Yểu không cảm nhận được chút khoái cảm nào, cậu khó chịu đến mức mấy lần muốn nôn mửa.

Thiếu dưỡng khí khiến đầu óc Thẩm Yểu càng thêm chuếnh choáng, đại não mê man làm cho tứ chi dần dần mất sức, chút sức lực không nhiều lắm trên thân Thẩm Yểu dần dần tản mát đi hết.

Gian phòng này nằm gần cổng sau, bình thường hành lang qua cửa này chẳng có mấy người đi. Tiếng bước chân vừa rồi chỉ dừng trước cánh cửa chợt đóng này một lúc, bởi trong phòng không có âm thanh gì, nên chỉ tự mình lẩm bẩm vài câu, sau đó tiếng bước chân càng lúc xa dần.

Mãi đến khi biến mất ở phương xa, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Thời điểm nụ hôn kết thúc, ngay cả không khí Thẩm Yểu cũng không hít thở nổi. Cậu dần dần tỉnh táo lại, biết bản thân hoàn toàn không có cách nào chống cự, dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Cậu biết Alpha trong kỳ nhạy cảm không có lý trí, sẽ không để ý đến cảm nhận của Omega, cũng sẽ không quan tâm có làm bị thương bọn họ hay không. Thẩm Yểu không muốn bị thương, sắc môi tái nhợt, chậm rãi thử thả lỏng thân thể.

Độ tương thích pheromone của Alpha với cậu cực kỳ cao, cậu thậm chí phát giác bản thân đã bị ảnh hưởng, tựa như dầm trong cơn mưa, dần dần trở nên ướt át.

Thẩm Yểu biết mình cần phải bình tĩnh, song thần kinh vẫn siết căng. Tại chốn xa lạ tăm tối này, đối mặt với sự cưỡng ép mạnh mẽ của Alpha, là sự áp chế toàn diện về mặt sinh lý, cậu không có cách nào phản kháng, cũng không có cách nào hoàn toàn thả lỏng thân thể được.

Cơn đau nhói kéo đến, sắc mặt Thẩm Yểu thoáng chốc trở nên tái nhợt, nước mắt tuôn rơi nơi khóe mắt, ngón tay không khống chế nổi để lại vài vết cào dài trên lưng Alpha.

Cậu không nhịn nổi nữa, dưới cơn kinh hoàng che trời phủ đất, cậu sẵng giọng mà mắng Alpha, bảo y cút đi.

Thẩm Yểu lại thử dùng pheromone trấn an  y, nhưng ngược lại là phản tác dụng.

Cậu nghe thấy tiếng rên của Alpha, chất giọng rất thấp. Từ đầu đến cuối y chẳng hề nói một câu, Thẩm Yểu thậm chí cũng chưa từng nghe được giọng nói của y.

Âm thanh quanh quẩn trong gian phòng khép kín, thời gian càng lâu, gò má Thẩm Yểu lại càng thêm hồng.

Nếu không phải nhờ siết chặt thần kinh, nếu không phải vì cậu không nhạy cảm với pheromone của Alpha, nếu không phải nhờ nỗ lực duy trì tỉnh táo mà cậu một mực cắm chặt vào lòng bàn tay.

Độ xứng đôi cao đến thế, cậu hẳn phải bị Alpha cưỡng ép kích thích động dục, cho dù là như vậy, Thẩm Yểu cũng rất khó khống chế được bản năng Omega của mình.

Tầm mắt cậu bắt đầu trở nên mông lung mơ hồ, ý thức dần dần trì trệ tiêu tán, tiếng rên rỉ trên làn môi sắp sửa không khống chế nổi nữa.

Ngay cả hơi thở đến gần tuyến thể Thẩm Yểu cũng chưa phát hiện, mãi đến khi cơn đau sắc bén truyền ra từ cổ, cậu rốt cuộc mới không kiềm nén nổi nữa, thoát ra tiếng nức nở từ trong cuống họng: “A......”

Đây là lần đầu tiên cậu bị Alpha ký hiệu, ngoại trừ đau đớn, còn có một dòng điện truyền khắp toàn thân cậu. Âm thanh tương tự như nức nở kia của cậu tựa hồ làm cho Alpha càng thêm hưng phấn, răng nanh càng cắm sâu vào trong tuyến thể.

Y siết chặt vòng eo nhỏ gầy trước mặt, bế xốc Omega đã không còn sức lực gì lơ lửng nửa thân trên không trung, chỉ có thể dựa dẫm vào y.

Alpha thậm chí còn thử kích thích nơi bí ẩn nhất trong Omega.

Bàn tay đặt trên ga giường của Thẩm Yểu thình lình siết chặt, ánh mắt chợt tỉnh táo khỏi cơn hỗn loạn. Toàn thân cậu run rẩy, phần eo bủn rủn, dường như có một ý niệm trong đầu đang điều khiển cậu cầu khẩn, khuất phục với kẻ đang cường bạo phía sau.

Đây là bản năng Omega mà cậu căm ghét, là nhược điểm của Omega luôn luôn bị người khống chế. Thẩm Yểu dùng sức cắn đầu lưỡi, sau đó lẳng lặng nâng tay lần tìm về phía tủ đầu giường.

Thời điểm bị quăng ngã lên giường, Thẩm Yểu đã chạm phải một bình hoa trên tủ đầu giường. Cậu vẫn luôn chờ đợi, chờ một khắc Alpha hoàn toàn buông lơi đề phòng.

“Choang!”

Tựa một tia sấm sét chợt đánh vào trong phòng, phá toạc màn trời, cậu nghe được tiếng kêu rên nặng nề bên tai, Alpha chẳng phát ra nổi tiếng nào liền ngã xuống ngất xỉu.

Thẩm Yểu nâng bình hoa xoay người dùng sức nện xuống, mảnh gốm sứ vỡ nát tung tóe, loảng xoảng rơi đầy trên đất.

Hô hấp của cậu còn chưa bình ổn, tay cầm bình hoa lại chẳng hề run rẩy, khi xuống tay lại càng nhanh gọn chuẩn xác.

Cậu không sợ gây ra tai nạn chết người. Cậu thật sự muốn Alpha này phải chết.

Thẩm Yểu ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trên đầu Alpha, không ngừng nhỏ giọt qua mặt, cổ, còn có nửa người trên trần trụi, tựa đóa hồng nở nộ trên đất tuyết.

Mùi gỉ sắt làm cho người ta buồn nôn, cậu nhíu mày.

Cậu không đổi sắc mặt đẩy Alpha ngã trên người mình ra, như đẩy một thân xác đã tử vong. Dùng quần áo của Alpha lau vết máu trên người, sau đó lại nhặt quần áo của mình lên.

Thẩm Yểu không định bụng đi báo cảnh sát ngay lập tức, hiện tại là quá sớm, Alpha sẽ được cứu sống kịp thời. Cậu cũng chẳng buồn nhìn mặt Alpha, bởi với lượng xuất huyết này, giả như Alpha không được người phát hiện ra sớm, hẳn là rất khó sống sót.

Trước lúc y chết, chỉ có xác suất rất nhỏ bị người phát hiện, không cần thiết phải nhìn mặt một người chết.

Khi đôi chân bủn rủn bò xuống giường, bước chân Thẩm Yểu thoáng ngừng lại. Cậu lặng yên suy tư trong lòng, nghĩ có nên dứt khoát hạ độc thủ hay không.

Cậu nhặt mảnh vỡ bình hoa lên, chậm rãi sờ soạng trong bóng đêm tới gần Alpha. Cạnh mảnh vỡ lấp lóe sáng, cuối cùng lại bị Thẩm Yểu từ từ thu lại.

Không phải bởi vì mềm lòng muốn cho Alpha một đường sống, mà chỉ là cảm thấy vết thương do bình hoa gây ra kia có phần ổn, dù sao thế mới là phòng vệ chính đáng hoàn mỹ nhất.

Nếu có vết thương khác, có thể dẫn đến phiền toái lớn.

Mặt Thẩm Yểu lạnh tanh thử hô hấp của Alpha. Hẳn vẫn còn đang chịu ảnh hưởng của kỳ nhạy cảm, hô hấp của y đã muốn trở nên cực kỳ mỏng manh, độ ấm trên thân cũng sụt giảm.

Y đã bên bờ tử vong, tử thần lập tức sẽ đến đón y.

Không khí trong phòng khiến Thẩm Yểu choáng váng đến muốn nôn, cậu không thể tiếp tục ở đây nữa. Cậu tự nhiên như thường đóng cửa lại đi ra ngoài, thứ ở trong mông là cậu cố tình lưu lại làm chứng cứ.

Bởi tính chất đặc thù của Omega, pháp luật cực kỳ bảo vệ bọn họ. Dưới tình huống bị xâm phạm, cậu lỡ tay sát hại Alpha cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Thẩm Yểu cố ý đưa mắt tìm camera trên hành lang, xác nhận nơi đây không có người qua lại cũng không có camera, cũng biết phụ cận cổng sau là hẻm nhỏ tối tăm vắng người, lại càng không trang bị camera.

Sẽ không ai biết thời gian cậu rời đi, cậu không nhanh không chậm bình thản đi về phía ngoài cửa.

*

Chuyện này không có đoạn kế tiếp, cậu chỉ biết Alpha kia không chết. Đây là chuyện Thẩm Yểu hối hận nhất, thời điểm đó cậu vẫn còn quá trẻ, lẽ ra cậu nên lưu lại phòng nhìn Alpha kia chết đi, cảm nhận thân thể y trở nên cứng đờ.

Thẩm Yểu là kẻ thù dai, cho nên mấy kí ức tệ hại cậu đều nhớ đến rõ ràng. Chỉ có như vậy, mối hận trong lòng mới không thể tiêu tan theo thời gian.

Độ xứng đôi AO cao sẽ có ảnh hưởng lẫn nhau, song tình huống hiện tại thực tàn khốc, giữa bọn họ chỉ có Yến Tri Hành bị ảnh hưởng.

Điều này khiến Thẩm Yểu vô cùng vừa lòng.

Thẩm Yểu chưa từng nghĩ tới, Alpha từng cưỡng bức cậu chính là Yến Tri Hành. Y diễn rất tốt, giả vờ cũng rất giỏi, thái độ lãnh đạm ung dung tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thẩm Yểu không biến sắc mở cửa ra, phòng rất lớn, vách tường cũng giống cánh cửa, đều dùng chất liệu đặc biệt.

Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ chiếc giường, không có đồ đạc nào khác, bình thuốc lăn lóc trên mặt đất, thuốc bên trong vương vãi khắp nơi.

Yến Tri Hành ngồi trên giường, giây phút nghe thấy tiếng mở cửa liền quay mặt lại. Không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi, mái tóc vàng của y đã ướt đẫm, đôi mắt xanh lạnh giá tựa như băng tan vỡ.

Vừa nhìn thấy cậu, ngửi được pheromone trên người cậu, đôi mắt Yến Tri Hành chưa bao giờ bỏng cháy như vậy.

Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Khát khao hiện diện trên núi băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.