Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 12: Hồi ức 1




Lúc Tiêu Đình mở mắt, do đã lâu không nhìn thấy ánh sáng mà chói mắt, mất một lúc mới có thể thích nghi

Tiêu Đình đưa mắt nhìn một vòng ngôi nhà mình đang nằm, phát hiện đây là căn nhà gỗ đơn giản, cạnh đó là lò sưởi bằng than củi được xây thủ công, không khỏi ngạc nhiên. Anh đang ở nơi nào vậy, khẽ nhắm mắt nhớ lại, anh còn nhớ cả nhà mình đi du lịch leo núi, sau đó… sau đó anh gặp phải rắn, phải một con rắn rất lớn, nó há miệng đỏ lòm tấn công về phía anh, chuyện sau đó, anh không biết gì nữa.

Thắc mắc càng dâng lên, Tiêu Đình cố ngồi dậy, chống tay xuống giường, anh cảm thấy một cơn đau nhói từ cổ chân truyền đến. Cúi mắt nhìn xuống, Tiêu Đình thấy ở cổ chân có một vết răng rất sâu, đã đóng vảy, xem ra đúng là bị con rắn đó cắn. Nếu vậy, chủ nhân của ngôi nhà này đã cứu mạng anh rồi.

Tiêu Đình bước từng bước về phía cửa, Trong khoảnh khắc nhìn ra ngoài cửa, trong mắt anh chỉ nhìn thấy duy nhất cảnh tượng đẹp đẽ ấy: Trong ánh nắng ban mai trong lành, cô bé với hai bím tóc xinh xắn trong tay ôm một bó hoa dại nho nhỏ, nụ cười trong sáng rạng rỡ, có cảm giác không phải ánh nắng chiếu sáng nụ cười ấy mà là nụ cười tỏa ra ánh dương rực rỡ.Bên tóc cô bé còn cài hai đóa hoa bạch sắc nhìn qua thật giống một cô tiên nhỏ.

Trong phút chốc Tiêu Đình nhìn đến thất thần, ánh mắt không rời khỏi người cô bé ấy, cũng không lên tiếng, sợ sẽ phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp đó. Phải thừa nhận, cô đã hấp dẫn ánh mắt anh, từ lần đầu tiên gặp mặt.

Năm đó, đại thiếu gia Tiêu Đình chỉ là một cậu nhóc chín.

Tiêu Đình đứng một lúc thì cánh cửa bị nghiêng sang một bên, kêu cót két.

Nghe tiếng động, cô bé quay đầu nhìn Tiêu Đình, cặp mắt to tròn trong veo khẽ chớp chớp, rồi lại chớp chớp, sao đó giọng nói non nớt reo lên: ” Ông ơi, nội ơi nội đến xem này, anh Tai Tròn tỉnh rồi này, mau lên ”

Anh Tai Tròn? Ai là anh Tai Tròn? Nhóc đang nói mình sao?

Vậy là tổng kết lại, năm chín tuổi, tai của Tiêu Đình từ đôi tai vểnh thông minh qua miệng Tuệ Đường đã thăng cấp biến thành ” Tai tròn ”

Lúc cô bé kia gọi ông nội, một ông lão tóc bạc nhìn rất chất phác phúc hậu chạy tới, xoa đầu cô nhóc ban nãy, rồi lại nhìn Tiêu Đình, nói:” Cậu bé, chắc cháu đói rồi, đến đây ăn chút gì đi, Đường Đường, xuống bếp giúp ông dọn cơm, anh Tai Tròn của cháu đói rồi ”

Tuệ Đường lắc lư bím tóc, đáp: ” Vâng, anh Tai Tròn đợi chút, Đường mang đồ ăn lên cho anh ăn ” Nói rồi lon ton chạy, bím tóc đung đưa không ngừng

Tiêu Đình nãy giờ chưa lên tiếng. Ông cháu nhà này kì lạ thật, chưa cần hỏi đã trực tiếp đi dọn đồ ăn.( Tg: Nhóc không đói chắc?!)

Một lát sau mâm cơm được dọn lên, cũng chỉ có vài ba món chay cùng bát canh, không thể đạm bạc hơn.

Bụng Tiêu Đình sôi ùng ục, đã nhiều ngày hôn mê anh chưa có gì vào bụng, ngay cả món ăn thanh đạm cũng cảm thấy ngon, không khách sáo gì lập tức vùi đầu vào ăn.

Bỗng anh nghe thấy giọng cô bé khi nãy: ” Anh Tai Tròn, ăn từ từ không nghẹn, Đường không thấy đói, anh ăn phần của Đường nữa này ”

Phải nói là, bản tính ngoan ngoãn của Tuệ Đường đã được hình thành từ rất sớm.

Vậy nên, cô vừa dứt lời Tiêu Đình liền nghẹn, che miệng ho sặc sụa.

Tuệ Đường thấy vậy, ngược lại cười tươi rói:” Đường nói đúng chưa, anh ăn từ từ thôi mà ”

Nhìn một màn này, ông nội Tuệ Đường lặng lẽ quan sát Tiêu Đình, âm thầm đánh giá.

Cậu bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng gương mặt sáng sủa, hiện giờ trông có vẻ nhếch nhác nhưng vẫn không thể che dấu được khí chất bẩm sinh. Hơn nữa …

Gan bàn chân thằng bé thực sự có thứ đó…, quả nhiên là định mệnh. Bệnh của mình càng ngày càng xấu đi, e rằng không còn nhiều thời gian, có thể để mình gặp được nó, ông trời thật có mắt. Sau này, gửi gắm Đường Đường ở chỗ nó, ông cũng yên lòng. Sau này, con trai và con dâu mình vẫn có thể đến nhận lại con bé.

Gánh nặng được gỡ xuống, ông nội Tuệ Đường cười không khép miệng. Ông đứng dậy nói:

– ” Hai đứa cứ ăn đi, ông mệt, muốn nằm nghỉ.Đường, chân thằng bé đang bị thương cháu đừng có dẫn nó đi lung tung, chơi trong vườn thôi ”

– ” Vâng, cháu nhớ rồi, ông mau đi nghỉ đi, đi đi ”

Lâm Tuệ Đường, cháu đang đuổi ông đi đấy à!

Tuệ Đường lâu lắm rồi mới vui như vậy, cô rất thích chơi cùng anh Tai Tròn. Tuy anh rất ít nói nhưng còn tốt hơn đám trẻ con trong thôn thấy cô ngốc liền hùa nhau bắt nạt cô. Anh còn rất đẹp nữa hi hi

” Em tên là Tuệ Đường?” Tiêu Đình chợt lên tiếng.

” Đúng rồi, anh Tai tròn giỏi thật chưa nói đã biết rồi ”

Tiêu Đình:”…”

Em quá ngốc thì có, ông em chẳng phải vừa gọi têmln em mấy lần sao, muốn không nhớ cũng khó.

Đợi một lúc lâu, Tiêu Đình không nhịn được lại hỏi: ” Tuệ Đường, sao không thấy em hỏi tên anh ”

Tuệ Đường: ” A, em quên mất, anh tai tròn tên gì?”

Tiêu Đình khi ấy với mong muốn cao cả rằng để cho cô biết tên thật cô sẽ không gọi anh là ” tai tròn” nữa.

Thế nhưng…

Sau khi Tiêu Đình nói ra tên mình, phản ứng của Tuệ Đường lại là: ” Tiêu Đình? Hạt tiêu? Đường vẫn thấy gọi ” Tai tròn ” hay hơn gọi ” hạt tiêu ” ”

Tiêu Đình: “…”

Mấy ngày ở nhà của ông cháu Tuệ Đường, Tiêu Đình cảm thấy rất yên bình hạnh phúc. Trước đây, cho dù có làm thiếu gia trong căn biệt rộng lớn xa hoa nhưng anh rất cô đơn. Cha mẹ luôn bận rộn làm ăn ít khi về nhà, cuộc sống trôi qua tẻ nhạt vô vị.

Nhưng gần đây, sống cùng nhà với Tuệ Đường anh rất hay cười, thứ mà trước đây được coi là xa xỉ nhất. Cô bé làm anh vui vẻ, thỉnh thoảng lại nói vài câu ngây ngô làm anh cười. Nhiều lúc Tiêu Đình thực hi vọng có thể mãi sống một cuộc sống đơn giản như hiện tại.

Bố mẹ Tiêu Đình đã sớm biết tung tích của con trai mình, nhưng lúc tìm đến căn nhà gỗ nơi con trai họ đang ở, hai người bỗng đổi ý.Đình, nếu con thích nơi này đến vậy, để con ở lại đây một thời gian cũng tốt. Đã bao lâu rồi họ mới trông thấy nụ cười thoải mái như vậy của Tiêu Đình? Là nhờ cô bé đang chơi cùng con sao, con bé nhìn đáng yêu như thế, con kiếm ở đâu ra vậy.

Buổi chiều, ở ngoài vườn.

Dạo gần đây, Tuệ Đường rất ham chơi, suốt ngày quấn lấy Tiêu Đình, gọi ” anh tai tròn “, còn yêu cầu Tiêu Đình làm đủ thứ đồ chơi từ lá cây, rồi chơi đùa rất thích thú.

Tiêu Đình không phải đứa trẻ hay bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng ở cạnh Tuệ Đường anh vô cùng vui vẻ, cười càng ngày càng nhiều hơn

Ví dụ như bây giờ…

Tuệ Đường lắc lắc cánh tay Tiêu Đình, giọng ngọt ngào:” Anh tai tròn, chân anh khỏi rồi, đi ra con suối đằng kia chơi với Đường đi vui lắm. ”

– ” Ở nhà chơi thôi, bên ngoài nguy hiểm lắm ”

– ” Đi mà, đi mà, một lần này thôi ”

– ” Đường Đường em không ngoan như thế này, anh không chơi cùng em nữa ”

Chiêu này của Tiêu Đình quả vô cùng thâm hậu. Tuệ Đường biết mình thua, đành chu môi: ” Không ra ngoài chơi cũng được nhưng anh phải ở lại đây chơi với Đường, mãi mãi không được đi đâu cả ”

-” Được ”

-” Anh phải hứa cơ ”

-” Anh hứa!”

– ” Còn ngoắc tay nữa ”

-” … ” Đường Đường nhiều lúc em cũng thật thông minh, không hề ngốc chút nào.

Năm đó Tuệ Đường chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, non nớt vô cùng vậy mà có thể khiến Tiêu Đình thực hiện lời hứa ấy cả đời.

Lời tác giả: Hồi ức chủ yếu kể về quá khứ sẽ có khoảng 4-5 phần, sau đó mình sẽ tiếp tục quay trở lại mạch câu chuyện hiện tại nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.