Cáo Sa Mạc

Chương 48




Rosie vùng vẫy, chị quyết không chịu để cho người ta đẩy chị ra ngoài. Bà Lally đang ở dưới kia, ở "phòng nhạc", chị tin chắc như thế. Cảnh sát có mặt khắp nơi, có một nhóm ở phòng hướng dẫn. Rosie nhận thấy có ông Hugh Taylor. Đấy là ông xếp của cơ quan FBI, ông ta thường nói chuyện với chị khi nào ông đi tuần tra một vòng quanh nhà ga. Chị chạy đến ông, níu tay ông.

- Ông Taylor, bà Lally...

Ông nhìn chị, hất tay chị ra, ông ra lệnh:

- Chị Rosie, tránh nhanh ra khỏi đây.

Loa phóng thanh oang oang, ra lệnh cho mọi người phải ra ngoài. Chị Rosie khóc nức nở:

- Không!

Có một người đàn ông ở bên cạnh ông Hugh Taylor, ông này đang nắm vai anh, lôi anh quay lại. Chị đã thấy ông Hugh và một cảnh sát khác níu hai tay anh ta lại.

- Ba ơi, ba!

Chị nghe có tiếng kêu phải không? Rosie quay lại. Một cậu bé đang chạy cà nhắc băng qua đại sảnh. Đồng thời người đàn ông đang cãi cọ với ông Hugh vùng ra, phóng người chạy đến đứa bé. Chị nghe đứa bé nói đến một gã đàn ông độc ác, chị bèn chạy đến gần họ. Có lẽ cậu bé đã thấy thằng cha mà và Lally và chị canh chừng.

Cậu bé khóc, cậu nói:

- Ba, phải đến cứu cô Sharon. Cô ấy bị thương, cô ấy đang bị trói, và một bà già bị bệnh.

- Ở đâu? Neil, ở đâu? - Steve hỏi.

- Một bà già bị bệnh - Chị Rosie thốt lên - Chính là bà Lally đấy. Bà ấy đang ở trong phòng dưới ấy. Chắc ông biết rồi, ông Taylor, phòng nhạc - cái phòng trước đây dùng làm phòng rửa chén bát.

- Chúng ta xuống đấy ngay. - Ông Hugh hét lên.

Steve nhờ một cảnh sát giữ Neil.

- Nhờ anh đem cháu ra ngoài giúp cho. - Anh chạy theo ông Hugh. Hai người đàn ông mang một tấm kim loại nặng trịch chạy theo họ.

- Trời ơi, chúng ta ra khỏi đây nhanh lên! - Một người đưa tay quàng ngang hông chị Rosie, kéo chị đến một cánh cửa ra ngoài - Quả bom sắp nổ rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.