Cấm Hôn Môi

Chương 32




Con tàu sân bay nọ dần tiến lại gần bờ, hai bên thân tàu sáng đèn, dừng lại ở cạnh bờ biển.

Trên boong tàu là những người cũng mặc áo blouse trắng, bọn họ tuần tự lên bờ theo sự điều khiển của người đứng đầu, đi về phía viện nghiên cứu.

Lạc Vũ không rõ nguyên do nhưng lại thấy được mặt của người dẫn đầu. Người nọ có một mái tóc dài màu vàng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm rương, nhanh chân đi về phía bọn họ. Theo sau có chừng hơn 200 người xuống khỏi tàu, bọn họ mặc áo khoác trắng tay cầm rương, họ xếp thành một hàng uốn lượn thành một đường mòn.

Cậu chợt nhớ tới chuyện hôm qua Doãn Trừng không chịu nói cho cậu biết, hóa ra là Lạc Lâm sắp tới đây.

Lạc Lâm dẫn theo đoàn người đông cuồn cuộn lên đất liền rồi dừng chân trước mặt nhóm Đan Hi Thanh. Bà nhìn thấy Lạc Vũ đứng cạnh Đan Hi Thanh thì cũng sửng sốt, sau đó bà dời mắt đi, cao giọng tuyên bố: “Hôm nay, tổ chức nghiên cứu virus quốc tế chính thức tiếp quản viện nghiên cứu của Đông khu, nhận chỉ thị của quốc tế tiến hành nghiên cứu thực nghiệm.”

Lạc Vũ không hề biết có chuyện như vậy, cậu nhìn về phía Đan Hi Thanh. Cô đưa cái huy chương màu bạc tinh xảo trong tay cho Lạc Lâm, mặt trên là biểu tượng của Đông khu cùng hình cú mèo đại diện cho viện nghiên cứu. 

“Mọi người vất vả rồi.” Đan Hi Thanh nghiêng người nhường đường cho Lạc Lâm, “Tôi dẫn mọi người đi xem đối tượng nghiên cứu thực nghiệm.”

Lạc Lâm im lặng nhìn Lạc Vũ, gật đầu rồi dẫn theo đoàn người đi vào cùng Đan Hi Thanh.

Hiển nhiên, đối tượng nghiên cứu thực nghiệm mà họ nói tới chính là Doãn Trừng. 

Giờ đây không ai để ý tới sự tồn tại của Lạc Vũ, cậu lặng lẽ bám theo đội ngũ, cùng họ đi lên phòng thí nghiệm trên tầng cao nhất.

Đan Hi Thanh đi đến trước cửa phòng bệnh của Doãn Trừng, cô ấn một chốt mở trên vách tường, bức tường lập tức biến thành tấm kính một chiều có thể nhìn vào bên trong. Doãn Trừng đang nằm trên giường, trên người cắm dây nối với dụng cụ, trên cột sống cắm một ống truyền, anh đang nhận điều trị. Xuyên qua cánh cửa này, nghiên cứu viên bên ngoài có thể thấy anh nhưng anh không thể nhìn thấy bên ngoài. Trong lòng Lạc Vũ giật thót, cậu chưa từng nghĩ gian phòng này lại có cấu tạo như vậy.

Trên dụng cụ thể hiện nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của Doãn Trừng, trạng thái của anh đã dần trở về giống người bình thường, vô số cỗ máy đang vận hành như đang làm tan băng.

“Dưới tình huống ở đây, những gì mọi người đã làm được rất tốt.” Lạc Lâm tán thưởng, “Tang thi biến dị đâu?”

Đan Hi Thanh đóng cửa cửa kính lại, cô đưa họ đi về phía đầu kia của hành lang. Viện nghiên cứu gồm ba tòa nhà, tòa phía sau là ký túc xá, hai tòa phía trước là phòng thí nghiệm. Hai tòa nhà thí nghiệm được nối với nhau bởi một hành lang trên tầng cao nhất, để tránh việc tang thi biến dị trốn thoát đe dọa đến an toàn tính mạng của nghiên cứu viên, bọn họ đã nhốt chúng ở một tòa nhà khác.

Hai phòng thí nghiệm nhốt tang thi biến dị hoàn toàn trong suốt. Ánh đèn trong phòng lạnh lẽo hắt lên người tang thi biến dị bị trói chặt đã không còn sức giãy giụa. Lạc Vũ để ý thấy trong đó có con mọc màng trên tay mà cậu từng phế chân, miệng vết thương của nó đã khép lại hoàn toàn.

“So với người bị nhiễm bình thường, việc trị liệu bằng tế bào P hoàn toàn không có tác dụng với thể biến dị.” Đan Hi Thanh nói.

Lạc Lâm cũng không thấy ngoài ý muốn, bà đặt tay lên mặt kính, tang thi biến dị bên trong lập tức bị kích động. “Rất bình thường, bọn chúng đều bị biến dị do tia phóng xạ, gen đã bị thay đổi rồi, sợ rằng tế bào P không thể ảnh hưởng đến chúng nữa.”

Bà dừng lại một lúc, lờ đi tang thi biến dị đang gào rống, bà xoay người nói với mọi người. “Theo nguồn tin đáng tin cậy, bệnh nhân số 0 đầu tiên bị nhiễm bệnh cũng chịu ảnh hưởng do tia phóng xạ của thiên thạch.”

Tiểu Tây nhịn không được hỏi: “Hắn cũng biến dị sao ạ?”

“Chỉ sợ là như vậy,” Lạc Lâm trả lời, “Không ai biết hắn đã biến thành cái gì.”

Đan Hi Thanh nhíu mày, “Nhưng bệnh nhân số 0 là khúc mắc rất lớn trong việc tìm điểm đột phá.”

Lạc Lâm thở dài, bà ra khỏi phòng thí nghiệm. “Hết cách rồi, mấy chuyện đó phải để quân đội định đoạt. Đi, trước hết chúng ta hãy xem tình huống người bệnh thế nào.”

Nói xong bà quay đầu lại, tìm được Lạc Vũ trong đám người mặc áo blouse trắng. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Vũ không khỏi thấy bối rối. Lạc Lâm hất cằm với cậu, “Con lại đây.”

Mười phút sau, Lạc Vũ đi theo Lạc Lâm và Đan Hi Thanh vào phòng bệnh của Doãn Trừng. Lạc Vũ thầm thấy bất an, cậu nhìn chằm chằm vào số liệu hiển thị trên dụng cụ nhưng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Lạc Lâm nhận ra cậu đang lo lắng, bà vỗ vỗ lưng cậu, dịu dàng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ là hiện tượng bình thường sau khi tiêm thuốc thôi, đợi thuốc hết tác dụng là tỉnh.”

“Anh ấy sẽ ngủ khoảng bao lâu ạ?”

Đan Hi Thanh trả lời: “Hai giờ.”

“Lâu vậy sao?” Lạc Vũ nhớ tới lúc trước Lạc Lâm nói phải dùng cách nào đó gia tăng số lượng tế bào P, nhưng hiện giờ mới tiêu một lượng nhỏ như vậy mà Doãn Trừng đã phải ngất hai giờ đồng hồ rồi, vậy sau này gia tăng lượng tiêm thì phải chăng anh sẽ hôn mê mãi mãi?

“Không có cách khác, đây là điều không thể tránh khỏi.”

Loại thuốc này phải được tiêm vào tủy cho nên chỉ có thể tiêm thẳng vào cột sống. Lạc Lâm muốn kiểm tra vết tiêm sau cổ anh, bà đeo găng tay vào, vừa mới sờ ra sau cổ Doãn Trừng thì đã đụng phải một thứ gì đó.

Lạc Vũ lập tức trở nên căng thẳng. Cậu chỉ biết Doãn Trừng đang tiếp nhận trị liệu nhưng không biết trị liệu mỗi ngày lại đau đớn đến vậy. Lạc Lâm đè tay phần gối nằm cạnh cổ, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“…… Đây là cái gì?”

Nói đoạn, bà lôi ra một con búp bê vải tóc vàng từ dưới gối ra.

“……”

Ba người hai mặt nhìn nhau, mặt Lạc Vũ đỏ bừng, cảm giác như hồi học sinh yêu sớm rồi bị phụ huynh phát hiện vậy. Cậu giằng lấy búp bê trong tay Lạc Lâm cất vào túi.

Tay Lạc Lâm cứng đờ giữa không trung rồi đành thu lại vào túi áo khoác. Bà mở cái rương mình mang theo ra, chọn ra một ống thuốc màu lam giữa những ống đựng thủy tinh, bà đến bên mép giường tìm kim tiêm bơm chất lỏng đó vào ống dẫn.

“Đó là cái gì thế ạ?” Lạc Vũ nhìn chất lỏng màu xanh nước biển trong ống tiêm, thứ chất lỏng ấy không ngừng lay động theo động tác của Lạc Lâm. 

“Thuốc thử phục chế tế bào P của chúng ta.” một tay Lạc Lâm cầm ống tiêm, một tay mò ra sau cổ Doãn Trừng, “Có lẽ hiệu quả sẽ cao hơn thuốc thử mọi người đã làm.”

Đầu Doãn Trừng hơi nghiêng sang một bên, để lộ một phần vết kim sau cổ.

Nhìn vết kim và làn da xung quanh thì có thể thấy loại kim được cắm v4o người anh vừa dài vừa to. Máu anh vốn tuần hoàn chậm, màu đỏ thẫm gần đen, bên cạnh vết kim còn sót một khối máu đông màu đen. Lạc Vũ cau mày, bất giác siết chặt búp bê trong túi.

Cậu thoáng nghĩ đến việc chạy trốn, cậu không muốn nhìn Doãn Trừng chịu tội như vậy. Nhưng Lạc Lâm đưa lưng về phía cậu lại ra lệnh: “Lạc Vũ, lại đây giúp lật cậu ấy lại.”

Lạc Vũ đột nhiên bị điểm tên, nhìn về phía Đan Hi Thanh đang đứng cạnh. Đan Hi Thanh khoanh tay thờ ơ, “Gọi cậu thì cậu đi đi, chuyện gì lớn đâu mà.”

Cậu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Doãn Trừng khi bị tiêm thuốc thử. Trước kia khi cậu tới thăm Doãn Trừng, anh hoặc đã tiêm xong hoặc vì sắp tiêm nên muốn cậu ra ngoài, vì vậy cho đến bây giờ Lạc Vũ còn chưa rõ anh trị liệu thế nào.

Cậu tiến lên trước giúp Lạc Lâm đỡ lấy vai Doãn Trừng. Doãn Trừng vẫn đang hôn mê, Lạc Vũ đỡ vai anh dậy, đặt anh nằm nghiêng quay lưng về phía Lạc Lâm. Mái tóc dài của anh xõa tung theo động tác của Lạc Vũ, cậu duỗi tay gạt ra, bất chợt nhìn thấy toàn cảnh vết kim sau cổ anh.   

Miệng vết thương lớn bằng nửa hạt đậu, xung quanh đóng vảy màu đen, vô cùng nổi bật trên nền da tái nhợt.

Lạc Lâm như nhận ra điều gì, bà giải thích: “Con hẳn phải biết rằng con không thể vĩnh viễn không biết cậu ấy phải chịu những thứ này.”

Giọng Lạc Vũ có chút run rẩy, cậu không thể tưởng tượng cái kim như vậy đâm vào tuỷ sống thì sẽ thế nào.

“Đau không ạ?”

“…… Cậu ấy rất dũng cảm.”

Nói đoạn, Lạc Lâm đã cắm kim tiêm trên tay vào sau cổ Doãn Trừng.

Lạc Vũ không dám nhìn, chỉ dám ôm lấy bả vai Doãn Trừng, nhìn chất lỏng màu lam dần dần bị đẩy vào thân thể anh.  

Tiêm xong, Lạc Lâm rút kim ra, máu đen chỉ chảy ra một chút rồi tự ngừng. Lạc Vũ buông tay để Doãn Trừng nằm thẳng trên giường. Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền không có sức sống. Lạc Vũ ngồi bên mép giường nắm lấy tay anh, hy vọng như vậy có thể chia bớt nhiệt độ cơ thể của mình cho anh.

Đan Hi Thanh đi tới vỗ vay cậu, “Chúng ta ra ngoài trước đi, để cậu ấy nghỉ ngơi.”

Ba người đi ra khỏi phòng bệnh, Lạc Vũ dựa vào vách tường trên hành lang, cúi đầu không nói lời nào.

Lạc Lâm thoát khỏi trạng thái làm việc, bà mỉm cười với Lạc Vũ. “Bảo bối, con đen đi rồi.”

Lạc Vũ nghe thấy cách gọi này tim càng thắt chặt hơn, cậu gật đầu cho có, ánh mắt vẫn hướng về phía phòng bệnh của Doãn Trừng, sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

“Vâng, con gia nhập quân tình nguyện, chỉ huy Trình đồng ý cho con gia nhập quân chính quy nên một tháng nay con vẫn luôn huấn luyện.” 

Đan Hi Thanh cùng Lạc Lâm nhìn nhau một cái, Lạc Lâm lại nhíu mày.

“Quân đội sắp hành động rồi.”

“Gì ạ?” Lạc Vũ hỏi

“Tổ chức quốc tế có lệnh, quân đội các khu đều phải lập ra một đội mới, nhiệm vụ là tìm bệnh nhân số 0.”

——————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.