Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 32




“Tô Văn Khanh.” Mộ Bắc gọi tên ông ta rồi nói, “Tôi bị biến thành con nít.”

“Cái gì?” Tô Văn Khanh vừa nghe xong, lập tức tỉnh ngủ, từ trên giường bật dậy, động tác quá mạnh nên cũng làm cho người bên cạnh tỉnh giấc. Ông nắm lấy di động, cho là mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa, “Bắc Bắc, cháu vừa nói cái gì?”

“Tôi bị teo nhỏ, giống như lần trước.” Mộ Bắc trả lời.

“Giống như lần trước…” Tô Văn Khanh lặp lại câu nói của anh, lại hỏi “Chuyện xảy ra lúc nào, hôm qua không phải còn ổn sao, trước đó xảy ra chuyện gì à?”

“Không có, hôn mê một lúc tỉnh lại liền biến thành như vậy.”

“Hôn mê một lúc.” Tô Văn Khanh suy tư một chút, khi Mộ Bắc phát dục lần trước, hôn mê cũng đến ba tháng, nhưng vẫn duy trì thân thể trưởng thành. Lúc này trong thời gian ngắn đã tỉnh, vậy có phải chứng tỏ rằng các cơ quan trong cơ thể đang từng bước phát triển đến mức thành thục, hơn nữa kỳ phát dục cũng theo đó mà trở nên ngắn hơn? Nhưng mà bất kể đúng hay không, Mộ Bắc đột nhiên bị teo nhỏ lại cũng không phải là việc an toàn, nghĩ đến đây, ông lập tức hỏi, “Cháu đang ở đâu?”

“Khách sạn Mặc Đột Nhĩ.”

“Cháu chờ đó, chú lập tức tới liền.” Tô Văn Khanh nói xong liền cúp điện thoại, xốc chăn trên người ra định xuống giường, chân còn chưa chạm đến mặt đất đã bị một cánh tay vươn ra ôm ngang hông. Tay đối phương dùng chút lực liền kéo cả người ông ta trở lại giường, theo đó áp lên trên người ông.

“Tách——” Đèn bên giường được bật mở, phòng ngủ có chút mờ ảo đột ngột sáng lên, người đàn ông trên thân Tô Văn Khanh chống tay hai bên đầu ông ta, có chút bất mãn hỏi, “Mới sáng sớm mà em muốn đi đâu?”

“Bắc Bắc xảy ra chuyện, em muốn qua đó.” Tô Văn Khanh trả lời, “Anh tránh ra coi.”

Nghe được tên Mộ Bắc, người đàn ông nọ trầm mặc, giọng không vui, “Lại là Mộ Bắc, lão tử từ căn cứ mệt đến gần chết vừa trở về đã phải hết hơi vì nó điều tra mấy cái tư liệu bỏ đi đó, hiện tại mới lên giường được vài phút em lại nói là vì nó mà muốn đi?”

“Không có thời gian tranh cãi với anh, tránh ra.” Trong lòng Tô Văn Khanh chỉ lo lắng đến an nguy của Mộ Bắc nên ông cũng không thèm đôi co nhiều. Đẩy người nọ ra, xoay người định xuống giường, đối phương vươn tay kéo ông lại, ông nghiêng người né tránh, cũng không thèm quay lại nhìn mà dùng khuỷu tay thúc một cái, sau đó thừa dịp đối phương tránh đi mà xuống giường.

“Tô Văn Khanh, con mẹ nó em sẽ không thật sự xem thằng tiểu thử thối kia là con trai chứ?” Người đàn ông nọ âm trầm nói, “Em có tin không, lão tử sẽ giết nó.”

Tô Văn Khanh đang bước vào phòng tắm nghe vậy liền khựng lại một chút, quay đầu nhìn phía người kia, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, “Nó không phải con tôi, nó chính là tính mạng của tôi, đừng động đến nó, nếu không tôi sẽ giết anh trước.” Dứt lời không thèm để ý đối phương vì câu nói của mình mà đen mặt, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng Tô Văn Khanh gọi người đặt vé máy bay, người đàn ông nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng, trong lòng nghĩ đến chuyện lúc trước Mộ Bắc phát hiện quan hệ giữa ông ta và Tô Văn Khanh, Mộ Bắc đã cảnh cáo ông nếu khiến cho Tô Văn Khanh có chút không thoải mái hay gây ra lỗi lầm gì với Tô Văn Khanh thì dù cho là lỗi nhỏ anh cũng sẽ dồn ông ta vào tình cảnh sống không bằng chết.

Người đàn ông cười xùy một tiếng, cảm thấy hai người kia thật đúng là giống nhau, đều mẹ nó làm cho người ta thấy phiền lòng.

“Ta thao, mắt không thấy tâm không phiền, vậy đi.” Ông ta bực bội đập tay xuống giường một cái, nằm trở lại rồi đắp chăn lên mặt mà ngủ, miễn cho bị hai tên hỗn đản kia phiền chết.

*

Mộ Bắc cúp điện thoại, cúi đầu nhìn nhìn cái khăn tắm quấn bên hông mình, trong lòng không ngừng phiền não, bộ dạng này không chỉ không có cách nào đi gặp vợ với con trai, ngay cả quần áo cũng không có mà mặc.

Anh kéo lê đôi dép so lớn gấp đôi chân mình đi đến bên cạnh vali, ngồi xổm xuống lôi từ trong đó ra một chiếc sơ mi, áo sơ mi bởi vì dài quá, nên đã phủ luôn qua đầu gối, mặc cái này thì khỏi cần mặc quần rồi, nói vậy chứ anh cũng chẳng có quần mà mặc.

“……” Mộ Bắc khó chịu kéo kéo cái áo rộng thùng thình trên người mình, chỉ mặc mỗi áo không mặc quần khiến anh có cảm giác như đang lỏa thể, phía dưới trống không một chút cảm giác an toàn cũng không có, những cũng không còn cách nào. Hiện tại với cái dáng người này, thì mấy cái quần lót trước kia đều mặc không được, càng miễn bàn tới quần dài.

Phải tìm ai đó đem quần áo đến mới được.

Mộ Bắc đi đến trước bàn, nhón chân cầm lấy điện thoại bàn trong phòng, bấm số gọi lễ tân.

“Chào quý khách, đây là lễ tân khách sạn, rất hân hạnh được phục vụ quý khách, xin hỏi quý khách cần yêu cầu gì ạ?” Điện thoại truyền đến giọng nói thật ngọt ngào và lễ phép của nhân viên lễ tân.

“Đưa giúp tôi hai bộ quần áo trẻ em đến phòng 3110, đồ nam, tầm bảy tám tuổi.” Mộ Bắc trả lời.

“Thật xin lỗi, cửa hàng quần áo trẻ em ở gần đây phải tám giờ mới mở cửa, hiện tại chỉ mới có bảy giờ bốn mươi, quý khách xem xem nếu lát nữa mới cho người đem lên thì có được không?” Bên kia trả lời.

“Được.” Mộ Bắc cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, người lễ tân nọ có chút nghi hoặc hỏi đồng nghiệp, “Khách ở phòng 3110 có con trai à? Tôi nhớ rõ lúc đến là một anh đẹp trai mà.”

“Cũng có thể là người nhà, sao vậy?” Đồng nghiệp kia không để ý hỏi.

“Vừa rồi nghe giọng thì là một đứa con nít, bảo chúng ta đưa lên hai bộ đồ trẻ em, tôi nói tí nữa sẽ đưa lên.”

“Vậy thì đến tìm quản lý hỏi thử xem, vừa lòng khách là ba chữ luôn phải đặt làm đầu, nếu mà để mất lòng khách chúng ta gánh vác không nổi đâu.”

“Được, tôi lập tức đi nói.”

Phục vụ của khách sạn rất nhanh nhẹn, mới tám giờ hai mươi đã đưa quần áo tới tay Mộ Bắc, sau khi thay xong, cảm giác trống rỗng khiến tâm tình không tốt nãy giờ của anh cũng đã biến mất.

Hiện tại vẫn còn sớm, Tô Văn Khanh sẽ không tới nhanh như vậy, anh suy nghĩ không biết bây giờ mình nên đến tìm Mộc Nam hay là chờ Tô Văn Khanh đến rồi đi nữa. Tuy rằng trong lòng anh rất muốn đến gặp Mộc Nam trước, nhưng hiện tại với cái bộ dạng này thì thật không thích hợp, không thể nào nói với Mộc Nam là mình bị teo nhỏ được.

Cảm thấy phiền lòng nên Mộ Bắc rất muốn ăn đồ ngọt, socola trước đó mang theo cũng chẳng còn, nghĩ đến “Bánh ngọt Hàn Thức” cũng ở gần đây thôi, nên anh liền cầm di động ra rồi đi đến đó.

“—— Leng keng, xin chào quý khách, hoan nghênh ghé tiệm.”

Khi Mộ Bắc đẩy cửa vào, tiếng chuông hoan nghênh của tiệm bánh lại vang lên, Tề Tiểu Mễ đang đứng trong quầy thu ngân quay đầu và nói, “Hoan nghênh ghé…” Lời vừa nói được phân nửa thì thấy Mộ Bắc đang đi tới, cô dừng lại, WTH? Lại thêm một bản sao của Mộc Tiểu Quy?

Chuyện tiếp theo xảy ra cũng giống lần trước cô gặp chân dài đại thần vậy, bản sao lớn của Mộc Tiểu Quy đi đến trước quầy thu ngân, nhìn cô hỏi một câu, “Nhìn cái gì?”

“Khụ, em nhỏ, em muốn mua bánh gì nào?” Tề Tiểu Mễ nhanh chóng quay về đúng chức trách công việc hằng ngày của mình, thân thiết hỏi. Ngay từ đầu vừa thấy đứa bé này cô còn tưởng là Mộc Tiểu Quy nữa chứ, nhìn kỹ thì phát hiện không phải, hơn nữa tuổi cũng khác. Đứa bé trước mắt tầm bảy tám tuổi, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất lãnh khốc, một bộ không muốn ai lại gần. Có điều thật đúng là giống a, Tề Tiểu Mễ trong lòng nhịn không được mà kinh ngạc, chẳng lẽ Mộc Tiểu Quy còn có anh trai sao?

“Cái này, cái này, còn có cái này nữa.” Mộ Bắc chỉ vài cái bánh, “Mang đi.”

Tề Tiểu Mễ giúp anh lấy mấy cái bánh ra, một bên đóng gói một bên trộm nhìn đứa trẻ trông giống Mộc Tiểu Quy kia, trong lòng tò mò khó chịu, nhịn không được hỏi, “Bạn nhỏ, em có em trai không?”

Mộ Bắc không trả lời, cầm lấy bánh ngọt trả tiền rồi xoay người bỏ đi, để lại Tề Tiểu Mễ đang cảm thán dáng đi tiêu sái của anh, bọn con nít bây giờ đều lạnh lùng vậy sao?

Mộ Bắc mua bánh xong thì định trở về khách sạn đợi Tô Văn Khanh, với tình huống của anh bây giờ, cũng không có cách nào tốt, hơn nữa cũng không biết có khi nào đột nhiên lại ‘phình to’ ra hay không.

Từ “Bánh ngọt Hàn Thức” trở lại khách sạn vừa vặn phải đi ngang qua cửa hàng của “Phủ nguyên soái”, Mộ Bắc khi đi ngang qua cửa thì nhịn không được mà ngừng lại, đứng ở ngoài cửa nhìn nhìn vào bên trong, anh muốn xem xem Mộc Nam có đang ở đây không, anh nhìn một hồi cũng không tìm thấy thân ảnh Mộc Nam.

Xem ra là không có. Không thể nhìn thấy tiểu chủ quán, trong lòng Mộ Bắc trong có chút thất vọng, thời gian này có lẽ đối phương đang làm việc rồi, anh nghĩ nghĩ trong lòng có loại xúc động tưởng nhớ tới phòng làm việc của Mộc Nam, cho dù không thể nói rõ mọi chuyện cho anh, thì nhìn một chút cũng tốt rồi.

Từ ngày hôm qua, sau khi biết chân tướng sự việc, anh vẫn luôn muốn gặp mặt Mộc Nam, nhưng với cái thân thể này khiến anh không thể không kìm nén khát vọng gặp lại vợ, khi đứng trước cửa hàng của “Phủ nguyên soái”, khát vọng này lại càng thêm mãnh liệt.

Hay là, đi nhìn thử một chút cũng được mà.

Hạ quyết tâm xong, Mộ Bắc đi đến ven đường tùy tiện lên một chiếc taxi, yêu cầu người lái xe đưa anh đến địa chỉ đã ghi trong tư liệu ngày hôm qua.

Đường dành riêng cho người đi bộ cách tòa nhà văn phòng của Mộc Nam không xa lắm, không ngờ vừa đi được nửa đường, vốn dĩ trời quang mây tạnh lại đổ mưa, mưa đến hung hãn, lại còn càng ngày càng lớn, người qua đường đều vội vàng tìm chỗ trú mưa.

Mộ Bắc ngồi trong xe nhìn trời mưa mỗi lúc một to, không khỏi nhíu mày, anh không mang ô.

Xe taxi đi đến bên ngoài cao ốc thì dừng lại, bởi vì bên trong là lối đi bộ, xe không có cách nào đi qua, nơi dừng xe còn cách cửa lớn của cao ốc một đoạn, lái xe nhìn nhìn mưa gió ầm ầm bên ngoài, quay sang Mộ Bắc nói, “Bạn nhỏ, hiện tại mưa rất lớn, không thì cháu đợi tí nữa hãy xuống xe nha, chú cũng không vội đâu.”

“Cám ơn chú.” Mộ Bắc nói câu cảm ơn, rồi ngồi trong xe nhìn mưa bên ngoài cửa sổ.

Mưa tới vội đi cũng nhanh, ước chừng qua mấy phút, mưa dần dần nhỏ lại, Mộ Bắc thanh toán tiền liền đẩy cửa xuống xe, chạy nhanh đến cao ốc văn phòng. Tuy rằng khoảng cách không tính là xa, nhưng tóc trên đầu anh bị mưa làm ướt chút ít, trên mặt cũng dính không ít nước mưa.

Anh đứng bên cạnh cửa lớn của cao ốc, đột nhiên có chút chần chờ, nếu như bây giờ đi vào gặp phải Mộc Nam thì biết nói gì đây.

Có nên đi về rồi tính sau không, Mộ Bắc do dự.

Lúc này Mộc Nam vừa vặn vừa gọi điện thoại vừa đi ra từ đại sảnh, khi đi ra khỏi cửa xoay, vô ý nhìn thoáng qua bên cạnh, lại nhìn thấy một thân hình quen thuộc cúi đầu dựa vào tường tránh mưa.

Cảm giác quen thuộc khiến Mộc Nam sửng sốt một chút, không kịp phản ứng liền theo bản năng gọi tên, “Mộc tiểu… Quỷ?”. Đứa nhỏ nghe được tiếng anh liền ngẩn đầu nhìn, bốn mắt chạm nhau, Mộc Nam trong lòng lộp bộp một chút, nhận nhầm rồi, nhưng mà thật sự rất giống.

Mộ Bắc đang do dự không biết có nên vào không thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộc Nam đang đứng bên cửa, đối phương đang kinh ngạc nhìn anh.

Bị lộ rồi. Mộ Bắc trong lòng thầm nghĩ.

Tuy rằng rất giống nhưng mà không phải. Mộc Nam trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi chỉ thoáng nhìn thôi, nên cảm giác quen thuộc khiến anh nhận nhầm đó là Mộc Tiểu Quy, đứa trẻ này tuy rằng giống nhưng trông nó lớn hơn bánh bao nhà anh, nhưng vì sao lại giống vậy chứ? Trước đó là một Mộ Bắc, hiện tại lại thêm một cậu nhóc không biết tên, chẳng lẽ hiện nay khuôn mặt chung của mọi người đều cùng kiểu thế này sao?

Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, nhìn nhau một hồi, Mộc Nam phát hiện quần áo trên người đứa trẻ kia bị ướt không ít, tóc vẫn còn tích nước, nhíu nhíu mày, vội vàng cùng người bên kia đầu dây nói câu ‘lần sau nói tiếp’ liền cúp điện thoại, sau đó nhìn Mộ Bắc nói, “Bên ngoài trời đang mưa, con vào đây trước đi.”

Mộ Bắc mặt không biểu tình cùng Mộc Nam đi vào đại sảnh, theo anh đến chỗ ghế ngồi tiếp khách.

“Con ngồi đây trước một chút đi.” Mộc Nam ý bảo Mộ Bắc chờ anh một chút, liền đi đến quầy lễ tân hỏi mượn nhân viên ở đó hai cái khăn rồi quay lại đưa cho Mộ Bắc, “Con lau nước trước đi, không thì bị cảm đó.”

Mộ Bắc cầm lấy khăn tùy ý lau nước trên tóc cùng trên mặt, nhìn Mộc Nam nói, “Cám ơn.”

Mộc Nam nhìn đứa nhỏ lau lung tung, liền rút mấy tờ giấy giúp nó lau khô nước trên mặt cùng cổ, nhưng vì y phục của đứa nhỏ ướt khá nhiều, chỉ lau chùi sơ cũng không có mấy tác dụng, Mộc Nam lo lắng nó sẽ bị cảm mạo, liền nói, “Bạn nhỏ, mẹ con đâu? Sao lại ở đây một mình? Quần áo con ướt hết rồi, về nhà thay quần áo nha.”

Mộ Bắc tùy ý Mộc Nam giúp anh lau đi bọt nước trên người, nghe anh hỏi như vậy thì lắc lắc đầu, “Không biết.” Anh cũng đã lâu rồi chưa gặp lại người phụ nữ kia, từ khi biết bà ta đã tái hôn và hạnh phúc hơn trước đó nhiều, anh cũng chẳng tìm đến đối phương làm gì.

Mộc Nam sửng sốt một chút, cho là đứa trẻ này lạc mẹ, nhìn bộ dáng của nó, trong lòng không khỏi nhớ tới Mộc Tiểu Quy, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của nó, nói, “Vậy con tên gì?”

“Mộ Bắc…” Mộ Bắc nói xong thì mới ý thức được mình đã nói gì, nhìn Mộc Nam đang kinh ngạc nhìn anh, không thể không phun ra thêm một chữ, “… Bắc “

“Mộ Bắc Bắc?” Mộc Nam sửng sốt, nhìn nhìn lại bộ dáng quen thuộc của đứa nhỏ này, trong lòng có một ý tưởng lóe lên, không tự chủ mà hỏi, “Cha của con có phải tên là Mộ Bắc không?”

Mộ Bắc: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.