Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 23




Hôm sau, khi ta rời giường thì đã hơn chín giờ rồi, lại nhìn thấy nam nhân nhàn nhã ngồi trên sô pha uống cà phê kia, liền nổi giận đùng đùng nói: “Sao ngươi không gọi ta dậy?”

.

Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn ta, sau đó lại tiếp tục ngồi uống cà phê mà không nói một lời nào.

.

“Nói a! Ngươi biến thành kẻ câm điếc sao?” Ta một bên trừng mắt lườm hắn, một bên nhanh chóng mặc y phục vào.

.

Hắn vẫn là không có trả lời ta.

.

“Hanh!” Đột nhiên nhớ tới tối hôm qua đã bảo hắn không được nói chuyện với ta nữa, có lẽ tên hỗn đản này vẫn đang ghi hận trong lòng, ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn rồi chạy ào vào phòng tắm.

.

Vội vàng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì cũng đã chín giờ năm mươi phút. Nguy rồi, bị muộn rồi, ai biết tiểu quỷ xấu tính kia lại lên cơn ngay tại trận không nữa.

.

“Ta đưa ngươi đi.” Cái kẻ đang giả câm giả điếc, trầm lặng ngồi một chỗ kia đột nhiên mở miệng nói.

.

“Không cần, ngươi cứ chậm rãi ngồi uống cà phê của ngươi đi!” Tuy rằng cái đề nghị của hắn ta cầu còn không được, thế nhưng ta đang bốc hỏa, cho nên liền lập tức cự tuyệt.

.

“Vậy thì thôi, ta đây đi trước vậy.” Hắn tà tà cười, dĩ nhiên cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

.

“Hỗn đản. Ta đây chẳng lẽ không biết tự gọi xe sao?”

.

Tuy rằng ta lập tức gọi được một cái taxi, nhưng khi ta đến trường thì vẫn là bị muộn vài phần. Mà ngay lập tức lại bị khung cảnh làm cho kinh hãi, nhà thi đấu chật kín người, không còn một chỗ trống, toàn bộ đều sắp đặt  giống như đang tiến hành một trận đấu bóng rổ chuyên nghiệp vậy.

.

“Ngươi vẫn còn biết đến?”

.

Khi Vân Du Vũ mặc áo thi đấu hai màu trắng xanh tới trước mặt ta, ta thiếu chút nữa không thể nhận ra hắn, sao lại có vẻ như đang phát sáng a?

.

“Thật ngại quá, ta ngủ quên.” Ta dũng dám thừa nhận lỗi lầm của mình.

.

“Ngu ngốc chính là ngu ngốc.” Hắn thấp giọng nói.

.

“Uy! Ngươi tiểu quỷ này sao lại dám mắng ta hả?” Tuy rằng ta xác thực là đến muộn, nhưng ta không phải đã nhận sai rồi sao?

.

“Đi theo ta.” Hắn cũng không để ý ta, trực tiếp kéo tay của ta đi đến chỗ ngồi của đội bóng.

.

“Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này.” Hắn ấn ta ngồi xuống, cũng không quản đến sự hoảng hốt của ta, liền quay sang nói với trọng tài rằng hắn muốn vào sân.

.

“Quả nhiên, có thể thu phục cái tên Vân Du Vũ ngang ngược này, cũng chỉ có lão sư ngài thôi. Quên mất, ta là huấn luyện viên bóng rổ của khối lớp 7.”

.

“Người hảo.” Hắn nói vậy khiến ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.

.

“Du Vũ là một hảo hài tử, tuy rằng đối với người khác khá lãnh đạm thỉnh thoảng cũng sẽ gặp rắc rối, thế nhưng kỳ thực tâm địa hắn rất tốt. Thanh Dương lão sư thỉnh ngài quan tâm đến hắn nhiều hơn a!” Hắn nói xong liền thở dài, rồi tiếp tục nhìn lên khán đài xem thi đấu.

.

“Được.” Thấy hắn trịnh trọng như vậy, ta cũng gật đầu.

.

“Cố lên, thất ban cố lên, Vân Du Vũ cố lên”, “Bát ban cố lên….” Cổ động viên của hai lớp không ai nhường ai mà hét lên không ngừng.

.

Ta bình thường không quá thích hoạt động thể dục, đối với bóng rổ lại càng không hiểu. Thứ duy nhất có thể chơi, có lẽ chỉ có cầu lông. Tuy rằng không biết, thế nhưng thấy bầu không khí sôi động thế này khiến ta bị lôi kéo, cũng bắt đầu ngồi một chỗ hô thất ban cố lên.

.

“Ném được ba điểm đấy, Du Vũ quá tuyệt vời.” “Cố lên, cố lên…. ” Sau khi Vân Du Vũ ném bóng vào rổ, ta cảm giác được khán giả càng trở nên cuồng nhiệt.

.

“Oa, mau nhìn, Du Vũ nhìn về phía này kìa. Hảo cao hứng a!”

.

“Du Vũ đẹp trai quá đi, ai nha, không được, tim ta sắp ngừng đập rùi.”

.

Khi Vân Du Vũ nhìn qua đây, mấy nàng cổ động viên ngồi bên phải ta đều lâm vào tình trạng ngây ngất say mê.

.

Sau đó một giây, ánh mắt hai người chúng ta gặp nhau giữa không trung, ánh mắt trong suốt của hắn hình như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, chỉ là ta không hiểu tại sao hắn lại nhìn ta như vậy a.

.

Nhìn hắn làm ra tư thế của người chiến thắng, mặt ta thoáng chốc có chút đỏ lên. Lần đầu tiên phát giác, tiểu quỷ này, cư nhiên lại mị hoặc nhân tâm như vậy. Khi trận đấu kết thúc, ta hình như vẫn đang bị lạc trong sương mù không rõ tung tích.

.

“Ta thi đấu có hay không?”

.

“Cái gì?” Bị hắn đẩy một chút, ta mới có chút phản ứng.

.

“Ta hỏi ngươi biểu hiện của ta thế nào?” Hắn mất hứng nghiêm mặt hỏi ta.

.

“Có thể xem như là tốt đi!” Ta lơ mơ nói.

.

“Cái gì mà có thể xem như? Một mình ta ghi những hai mươi lăm điểm, rốt cuộc ngươi có xem hay không vậy?”

.

“Úc.” Mặt bị hắn nhào nặn đến vậy mà lại chẳng hề có chút cảm giác nào.

.

“Buông hắn ra.” Khi bị Hàn Phong kéo đến bên cạnh người hắn, ta mới giật mình nhận ra mấy hành động của Vân Du Vũ thật sự là quá phận.

.

“Ngươi sao lại tới đây?” Ta khó hiểu mà hỏi thăm.

.

“Thế nào, không thích nhìn thấy ta sao?” Hắn hắng giọng hỏi ta.

.

“Ngươi phát hỏa cái gì chứ?” Ta thấp giọng nói.

.

“Lão sư, không giới thiệu cho ta một chút sao?” Vân Du Vũ khoanh hai tay trên ngực, dáng vẻ ung dung hỏi ta.

.

“Đây là bằng hữu của ta, Hàn Phong. Đây là học sinh của ta, Vân Du Vũ.”

.

“Hạnh ngộ.” Vân Du Vũ vươn tay ra chào, nhưng Hàn Phong không biết có chuyện gì cảy ra nhưng chỉ dùng ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.

.

“Hàn Phong.” Ta mang theo uy hiếp gọi tên hắn.

.

“Hạnh ngộ.” Rốt cục có phản ứng, bất quá hai người nắm tay quá lâu rồi đó! Thực sự là một lớn một nhỏ hai người quái nhân. Ta cũng không để ý đến nữa, mà ngồi ở trên ghế nhìn bọn hắn quan sát lẫn nhau.

.

“Du Vũ, ngày hôm nay rất lợi hại.” Một thanh âm xa lạ từ phía sau Hàn Phong truyền đến.

.

“Đúng vậy! Tiểu Vũ thật sự là quá lợi hại. Ngươi nói đúng không.” Nghe được giọng nói của nữ nhân kia, đã ba năm rồi, sắc mặt ta đột nhiên biến đổi, đứng lên, không dám tin tưởng nhìn bốn người bọn họ chậm rãi đến gần.

.

“Phong nhi cũng ở đây sao?” Nữ nhân đó có chút giật mình nhìn qua, sau đó cũng thấy được ta, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.

.

“Hanh!” Ta cười lạnh một tiếng rồi liền xoay người muốn ly khai.

.

“Lão sư, ta muốn giới thiệu một chút.” Vân Du Vũ chặn ta lại, không còn biểu tình lãnh khốc như trước đây mà vui vẻ nói: “Đây là ba ba và mụ mụ của ta, đây là bác và dượng ta.”

.

Là vậy sao? Nói cách khác, bọn họ đều là người của Vân gia, ngươi cũng vậy. Ta nhìn thoáng qua Vân Du Vũ, khó nén nổi sự bị thương trong lòng.

.

“Lão sư, ngươi làm sao vậy.” Vân Du Vũ nhìn ra sự bất thường của ta, vội vàng hỏi.

.

“Dương, Dương nhi….” Nữ nhân đó muốn xóa đi cục diện xấu hổ này nên vội vàng nói với ta, “Đây là cậu và mợ của ngươi.”

.

“Ta không có mẫu thân, cho nên cũng sẽ không có cậu mợ!” Ta cười lạnh nói.

.

“Chúng ta xin cáo từ trước.” Hàn Phong biết rõ sự thống khổ của ta nên liền túm lấy tay ta, không quay đầu lại mà tiêu sái bước đi.

.

“Lão sư, lão sư….”; “Dương nhi….” Phía sau vang lên tiếng của Vân Du Vũ cùng nữ nhân kia, nhưng ta một chút cũng không lưu luyến, tiếp tục bước đi.

.

“Hàn Phong, cảm tạ ngươi.” Khi đã ngồi ở trong xe của hắn, ta liền nói vậy.

.

“Đừng nói những điều ngu ngốc như vậy nữa.” Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt do lúc trước ta không thể khống chế tâm tình mà chảy ra.

.

“Ta cho rằng ta đã quên đi rồi, thế nhưng không phải vậy. Bọn họ giống như một cái gai trong lòng ta, mỗi khi nhớ lại, ở đây sẽ mơ hồ đau đớn.” Lấy tay vỗ vỗ vào ngực mình, ta lẳng lặng nói.

.

“Thanh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngươi yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ thay ngươi triệt để nhổ đi cái gai đó.” Hắn ôm chặt ta nói.

.

“Hàn Phong, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi có thể thành thật trả lời cho ta được không?”

.

“Ngươi nói đi.”

.

“Có đúng là ngươi đang đối phó với Vân gia hay không?”

.

“Ân.”

.

“Một năm trước biết tập đoàn Thiên Xa các ngươi thu mua công ty Vân Khởi thành công, xuất phát từ tư tâm ta thật cao hứng. Tuy rằng đối với chuyện thương trường một điểm cũng đều không hiểu, thế nhưng ta biết đó là một chiến trường không có khói thuốc súng, một chút sơ hở sẽ dẫn đến kiếp bất phục. Nếu như ngươi là bởi vì ta mới làm như vậy, thì hãy nhanh chóng buông tay đi, có được hay không?”

.

Ta ngẩng đầu dùng một ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, hai tay cũng nắm chặt tay áo của hắn.

.

“Là lo lắng cho ta sao?” Hắn mỉm cười, cả người nhất thời có vẻ phấn chấn vô cùng.

.

Ta gật đầu.

.

“Yên tâm, cho dù Vân Hạo đã trở về, Vân Khởi từ lâu đã không còn là của Vân gia nữa. Hiện tại những việc hắn có thể làm chỉ là tạm thời duy trì sự phồn vinh của Vân gia mà thôi.”

.

“Ngày hôm nay…. Nam nhân đó là Vân Hạo sao?”

.

“Đúng.”

.

Nghe được câu trả lời của hắn, cho dù có tiếp tục dối lòng đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận sự ràng buộc huyết thống giữa ta với Vân thị, ta cười khổ một tiếng nói rằng, “Ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền hay không? Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi.”

.

“Về sau đừng… bao giờ để ta phải nghe những lời nói ngu ngốc này của ngươi nữa.”

.

Hắn sinh khí, nhưng vẫn móc ra một tờ chi phiếu, ký tên xong liền đưa cho ta.

.

“Cảm tạ.”

.

“Sao vẫn còn nói thế? Lẽ nào muốn cho ta đánh ngươi?” Hắn làm bộ muốn đánh ta.

.

“Đã biết. Bất quá cái này hình như quá nhiều rồi.” Ta nhìn tấm chi phiếu, có chút kinh ngạc hỏi.

.

“Nhiều cái gì? Ngươi cầm dùng đi.”

.

“Tiền bồi thường hủy hợp đồng ở trường cũng không cần nhiều như vậy.”

.

“Ngươi muốn từ chức?”

.

“Cũng tốt, nhãn thần của tiểu quỷ kia nhìn ngươi rất có vấn đề, ta cũng không muốn lại có thêm một tình địch.”

.

“Nói bậy bạ gì đó? Ta là thầy giáo của hắn.” Biết hắn là đang nói Vân Du Vũ, ta cười cười nói.

.

“Đều không phải nói bậy.”

.

“Được rồi, đi nhanh đi! Tề Khiếu ngày hôm nay hẳn là đã trở về, ta sẽ làm vài món ngon cho các ngươi.”

.

Buổi tối, ba người ngồi ăn cùng một chỗ, không có sự gượng gạo, không có khắc khẩu, cứ lẳng lặng như vậy, cảm giác tốt thế này chính là lần đầu tiên.

.

“Uống nhiều canh một chút, ta nấu riêng cho ngươi đấy. Ngươi uống rượu trong thời gian dài như vậy, canh này có thể giúp ngươi bồi bổ lại.” Ta múc một chén canh đưa cho Tề Khiếu.

.

“Thanh, ta tự múc cũng được.” Hắn vội vã tiếp nhận, dùng một ánh mắt cảm kích nhìn ta.

.

Ta đang muốn mỉm cười với hắn, lại nghe thấy Hàn Phong hừ lạnh một tiếng, thấy hắn như vậy, ta chỉ có thể bất đắc dĩ gắp cho hắn một gắp rau nói ” Mau ăn đi.”

.

“Không ăn nữa.” Ta vừa nói xong, Hàn Phong liền giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi, ném đũa xuống bàn rồi rời đi.

.

Thế nào lại nữa rồi, mỗi lần chỉ cần ta gắp cho Tề Khiếu cái gì đó, hắn liền như vậy, thật sự là hơi quá đáng, đồ ăn ta vất vả làm ra cũng bị hắn như thế phá hư. Vì vậy ta tức giận nói với Tề Khiếu: “Đừng để ý đến hắn, hắn không ăn, ngươi ăn nhiều một chút.”

.

“Ta sẽ ăn hết toàn bộ.” Hắn ôn nhu đáp lại ta.

.

“Vậy là tốt rồi.”

.

“Sau này cơm ta nấu ngươi không cần ăn, ta cũng sẽ không làm thêm phần của ngươi nữa.” Khi Tề Khiếu đi tắm, ta tức giận nói với Hàn Phong đang ngồi trên ghế sô pha.

.

“Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ? Ngươi cho là tài nấu nướng của ngươi cao lắm hay sao? Ta chẳng qua là nể mặt ngươi nên mới ăn thôi.” Hắn đầu tiên là ngơ ngác liếc mắt nhìn ta, sau đó là lấy giọng nói mang theo ý chế giễu không gì sánh được châm chọc ta.

.

“Cho ta mặt mũi? Là ai mỗi lần đều muốn ăn sạch thức ăn ta làm, có lúc còn muốn ta làm thêm nữa? Hàn Phong, ngươi nghe đây, từ giờ trở đi, nếu như ta còn tái để ý đến ngươi, ta sẽ không mang họ Thanh.” Ta nổi trận lôi đình nói xong, mới phát hiện mình thật sự quá lớn tiếng rồi.

.

“Còn có cái này trả lại cho ngươi.” Thấy hắn hai mắt mở to, lộ ra biểu tình không dám tin tưởng, ta dột nhiên nhớ tới tấm chi phiếu hắn cho ta mượn, vì vậy liền vào lục túi lấy ra, ném vào mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.