Bốn Lần Gả

Chương 41




Hắn giết người nhà Khương Y, theo lý mà nói, Khương Y có lòng thù hận với hắn thì không thể bình tĩnh như thế. Những năm gần đây, nhiều người đến giết hắn, rất nhiều tên không thể ra tra ngọn ngành, Tần Thư Hoài vốn nghĩ là người của Triệu Ngọc phái đến, hôm nay xem ra, có lẽ là… Tần Bồng.

Triệu Bồng chết trong tay hắn, chính tay hắn đã đút thuốc độc cho nàng, bất luận là vì nguyên nhân gì, đối với Triệu Ngọc và Bạch Chỉ mà nói, đây là sự thật.

Hắn cũng hiểu Triệu Ngọc, hắn quá hiểu tên Triệu Ngọc này. Với tình cảm của Triệu Ngọc dành cho Triệu Bồng thì sẽ không dễ dàng để bất cứ người nào làm hại Triệu Bồng, bất luận là vì nguyên nhân gì, đối với Triệu Ngọc mà nói, hung thủ phải giết, hắn cũng phải giết.

Bây giờ Triệu Ngọc đã là Đế Vương, Triệu Ngọc phái người đến thích sát hắn là chuyện bình thường.

Trước đây hắn không muốn quá so đo tính toán, bây giờ lại cảm thấy phải kiểm tra kỹ càng lại, người rốt cuộc là do ai phái đến.

Nếu như mười năm này Tần Bồng luôn có ý đồ thích sát hắn, vậy Tần Bồng chắc chắn là Khương Y không còn nghi ngờ gì, cũng có thể nói sau khi Khương Y chết trên người Tần Bồng, sau đó Tần Bồng lấy thân phận Khương Y sống đến bây giờ.

Nếu như không có người giết hắn, vậy có thể là năm đó Tần Bồng năm đó đến trên người Khương Y, sau khi Khương Y chết Tần Bồng lại trở về cơ thể của bản thân.

Tần Thư suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Bắt đầu từ lúc nào hắn đã tin vào những thứ này?

Hắn cảm thấy bản thân đã trúng tà.

Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn lại không đồng ý bỏ qua chuyện này. Chuyện này dường như là một cọng rơm, làm hắn cảm giác, Triệu Bồng vẫn có thể sống trở lại.

Có thể sao?

Lần này hắn sẽ không để tất cả mọi người nhận ra sự thất thố của mình, hắn sẽ cẩn thận đi điều tra chuyện này, hắn nhất định phải biết, rốt cuộc Khương Y làm thế nào sống lại được.

Ánh mắt Tần Thư Hoài trở nên lạnh lẽo, đứng dậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, người của Trương Anh và Tần Thư Hoài trực tiếp cãi nhau về vấn đề người đảm nhiệm vị trí Thứ sử Dương Châu.

Vì vấn đề này cả hai đã cãi nhau rất lâu, Trương Anh tiến cử một người, người của Tần Thư Hoài lại ra sức bới móc chuyện xấu của người đó, luận tội hắn ta!

Tần Thư Hoài tiến cử một người, Trương Anh liền tìm chuyện rắc rối của người mà Tần Thư Hoài tiến cử, tố cáo hắn ta!

Người tố ta ta tố người hết nửa tháng trời, vị trí Thứ sử Dương Châu vẫn để trống. Hôm nay người của Trương Anh còn đang tố cáo Dương Toàn – người mà Tần Thư Hoài tiến cử phẩm chất không đoan chính, người của Sử Bộ có vài người ngồi không yên, Sử bộ Thượng thư đứng ra, tức giận nói: “Cãi cãi cãi, các người cả ngày cãi tới cãi lui, tính toán trong lòng các người lẽ nào mọi người còn không rõ sao? Vị trí Thứ sử Dương Châu đã để trống nửa tháng, các người còn không nêu ra được điều lệ, các người nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào!”

“Chương Thượng thư.” Trương Anh không thèm đếm xỉa tới lời của ông ta nói:  “Ngài như vậy là có ý gì? Không thích hợp là không thích hợp, lẽ nào không thích hợp vẫn phải tùy tiện tiến cử một người?”

“Trương đại nhân.” Chương Thành quay đầu lại, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng: “Người không phải là thánh hiền ai có thể không sai lầm, tha cho người được nên tha đi.”

“Lời này ngài nói với Nhiếp Chính Vương đi!” Trương Anh hừ lạnh: “Trước đó lão hủ tiến cử Lục đại nhân, ngài ấy lại kén chọn.”

Chương Thành cau mày, quay người nhìn về phía Tần Thư Hoài, cung kính nói: “Vương gia, chuyện vị trí Thứ sử trọng đại, không thể để trống quá lâu, vẫn là mời Nhiếp Chính Vương và các vị đại nhân bàn bạc kỹ hơn.”

Tần Thư Hoài không nói gì, hắn uống một ngụm trà, biết thời cơ đã đến.

Lúc này trên triều đường, không chỉ người của hắn mà người của Trương Anh e rằng cũng nài nỉ, mong muốn sớm kết thúc chuyện này.

Tần Thư Hoài quay đầu nhìn về phía Tần Bồng, dường như cũng tùy ý hỏi một câu: “Công chúa cảm thấy như thế nào?”

So với Trương Anh và Tần Thư Hoài, lúc này Tần Bồng xem như là người thứ ba trong triều đường.

Mặc dù người thứ ba này yếu thế hơn một chút, bất cứ việc gì đều nhìn hai người nói chuyện, nhưng vào lúc hai người đều rơi vào chỗ bế tắc, người phò trợ thứ ba trên danh nghĩa này dường như là thích hợp nhất.

Tần Bồng cũng biết thời cơ đã đến, ở phía tấm rèm thở dài một tiếng nói: “Bản cung cảm thấy, lời của Chương thượng thư nói rất chí phải, không thể cứ để trống vị trí Thứ sử mãi, chi bằng đề Dương đại nhân…”

“Không thể!”

Trương Anh bước đến trước một bước, ép cơn giận xuống nói: “Công chúa, nếu như nói Dương đại nhân có thể được bổ nhiệm vị trí Thứ sử, vậy Lục đại nhân có chỗ nào không thể? Hai vị đại nhân tư đức đều có chỗ thua kém, nhưng Công chúa lại thiên vị Nhiếp Chính Vương, đây là có ý gì?”

“Vậy thì để Lục đại nhân…”

“Không thể.” Tần Thư Hoài điềm nhiên nói, nói với vẻ chí công vô tư: “Nếu như Trương đại nhân đã cảm thấy hai vị đại nhân tư đức đều có chỗ thua kém, chi bằng bỏ cả hai người, bản vương thà rằng để trống vị trí Thứ sử, cũng không thể để người không có tư chất đảm nhiệm vị trí quan trọng như thế này.”

“Vậy ngài nói làm sao đây!”

Trương Anh cao giọng: “Tần Thư Hoài, chẳng lẽ ngày muốn để Dương Châu loạn như thế sao!”

“Cái đó…” Tần Bồng quan sát cả hai, cẩn thận nói: “Chỗ bản cung có một người, các vị xem xem có thích hợp không?”

Tần Bồng cất giọng, cả hai đều im lặng. Tần Thư Hoài cau mày, dường như có chút không vui. Trương Anh thấy vậy, bèn nói: “Công chúa mời nói.”

“Thị ngự sử, Trần Tử Hiên.”

Người này là do Bạch Chỉ đưa cho nàng, bởi vì Vương Kha mà lần trước Bạch Chỉ tiến cử là người của Tần Thư Hoài, chuyện này làm Tần Bồng có ám ảnh với người mà Bạch Chỉ tiến cử, nàng đã tự mình đi điều tra Trần Tử Hiên.

Tên Trần Tử Hiên này là người theo phe kiên định bảo vệ hoàng thượng, nhiều năm gần đây không nằm trong quân ngũ, hoàng đế là ai, hắn sẽ đứng về phe đó. Người này là người duy nhất hiện tại Tần Bồng có thể dùng, nhưng cũng chỉ làm kế hoãn binh, đợi đến khoa cử mới là thời gian Tần Bồng thật sự chọn nhân tài.

Trong lòng Tần Bồng suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Trần Tử Hiên.

Hắn ta đảm nhiệm vị trí Thị ngự sử đã nhiều năm, bởi vì không kéo bè kết phải nên luôn khiến người khác không chú ý đến, bây giờ đột nhiên bị Tần Bồng kéo ra, tất cả mọi người đều có phần ngạc nhiên.

Tần Bồng từ từ nói: “Trần Ngự sử vốn xuất thân Dương Châu, năm đó ở Dương Châu vì lòng hiếu thảo mà được nhậm chức, bắt đầu từ vị trí chủ bộ, quen thuộc chuyện lớn chuyện nhỏ, quan viên nhậm chức ở Dương Châu, là người thận trọng đáng tin cậy, phẩm hạnh tốt đẹp, làm việc chắc chắn, được đánh giá tốt suốt năm năm liên tục, các vị đại nhân nghĩ thế nào?

Lời nói ra, tất cả mọi người đều im lặng. Tần Thư Hoài từ tốn nói: “Năm nay Trần đại nhân vẫn chưa đến hai mươi tám tuổi…”

Thứ sử hai mươi tám tuổi xem như một bước lên trời.

Mà Trần Tử Hiên nghe thấy lời này, cho dù là sự khen ngợi của Tần Bồng hay sự do dự của Tần Thư Hoài, hắn ta vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, dường như mọi chuyện không liên quan đến hắn ta, mọi người đều gật đầu trong âm thầm.

Chọn nhiều ngày như vậy, người này thật sự là phù hợp nhất, mặc dù ngoại trừ không có thứ gì quá mức xuất sắc, nhưng sống bình thường giữ vững quy tắc cũng là một loại xuất sắc.

Ít nhất, hắn ta không đứng về phe nào.

Trong lòng Trương Anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn biết vị trí Thứ sử Dương Châu này Tần Thư Hoài sẽ không nhường, hắn cũng không muốn tiếp tục tranh với Tần Thư Hoài, nhìn Tần Thư Hoài vẫn không chịu mở miệng, hắn lập tức nói: “Thần cho rằng Trần đại nhân là người rất thích hợp!”

Trương Anh nói xong, Chương Thành cũng nói:  “Thần cũng cho rằng, mặc dù tuổi tác của Trần đại còn trẻ, nhưng làm người trầm ổn đáng tin, không có chỗ nào để chê, quốc gia không thể lấy tuổi tác phân biệt nhân tài, nói hơi quá một chút…” Vừa nói, Chương thành ngước mắt nhìn Tần Thư Hoài, giọng điiệu mang theo áp lực: “Hôm nay Nhiếp chính vương cũng không quá hai mươi sáu tuổi, nhưng Nhiếp chính vương  vẫn có thể Bắc bình ngoại địch, sắp xếp công việc triều chính đâu ra đấy, không phải sao?

Nghe thấy lời này, Tần Thư Hoài không trả lời. Trương Anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chương Thành là người có tính khí thẳng thắn không đứng về phe nào, ông ta nói lại Tần Thư Hoài như vậy, trong phút chốc Trương Anh cảm thấy bản thân đã có đồng minh.

Mặc dù hắn biết Chương Thành chỉ vì muốn nhanh chóng giải quyết chuyện Thứ sử Dương Châu, nhưng không hề gây trở ngại cho chiến tuyến thống nhất của bọn họ.

Tần Thư Hoài không nói, Thứ sử Dương Châu cứ như vậy giao cho Trần Tử Hiên. Sau đó Tần Bồng cùng Thuận Thiên Phủ đề cử, chọn ra một người tên là Giản Thuần nhậm chức Thuận Thiên Phủ Doãn, hai chức vụ mà hai bên tranh chấp rất lâu cuối cùng cũng được dàn xếp ổn thỏa.

Đợi sau khi hạ triều, Trương Anh đuổi theo Chương Thành, định mời Chương Thành uống rượu. Tần Bồng thấy mọi người đã rời đi, nhưng nàng vẫn không đi, nhìn Giang Xuân đẩy xe lăn của Tần Thư Hoài rời đi, nàng chạy bước nhỏ đuổi theo. Tần Thư Hoài ra hiệu bằng mắt cho Giang Xuân, Giang Xuân bèn lui về sau. Tần Bồng tự giác bước lên trước đẩy xe cho Tần Thư Hoài, cười nói: “Nhiếp chính vương định rẽ hướng nào?”

“Kiền Xuân Điện.”

Đây là nơi làm việc của Tần Thư Hoài. Tần Bồng chuyển phương hướng, nhìn xung quanh không có người mới mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn vương huynh.”

“Ừ.”

“Chuyện đã xong.” Tần Bồng nói chuyện chính: “Lục Hữu cũng nên được thả ra rồi phải không?”

“Thi thể của Khương Y và chứng cứ, ngươi đưa cho ta trước.”

“Được.” Tần Bồng quả quyết gật đầu: “Tối nay ta sẽ cho người mang đến phủ.’

Lời này làm Tần Thư Hoài có phần kinh ngạc, nhưng hắn không biểu lộ lên mặt, chỉ nói: “Không sợ ta cầm được chứng cứ sẽ giết Lục Hữu?”

“Làm sao cho thế chứ?” Tần Bồng cười cười: “Con người của vương huynh, ta vẫn còn tin.”

Tần Thư Hoài không nói lời nào, lát sau hắn chậm rãi nói: “Ta rất hiếu kỳ, Tần Bồng, ngươi là người như thế nào.”

Tần Bồng cúi đầu nhìn hắn, hôm nay trời trong nắng ấm, mùa xuân đến, thời tiết ở Tề Quốc bắt đầu trở nên ấm áp, hai người mặc xuân sam, chất liệu của xuân sam mỏng hơn so với y phục mùa đông, tay áo rộng rãi, gió thổi làm tay áo Tần Bồng phất phơ, phát ra âm thanh va chạm của y phục.

Nàng nhấc tay chỉnh lại tóc mai đang rối của mình, dịu dàng nói: “Vì sao Vương gia lại hỏi ta như vậy?”

“Ngươi và ta là kẻ địch trên trên chính trường.”

Giọng Tần Thư Hoài bình tĩnh: “Nhưng Công chúa dường như không quá thù địch ta.”

“Trước khi hỏi ta câu này, tại sao Vương gia không tự hỏi bản thân mình?”

Tần Bồng cảm thấy có chút buồn cười: “Vương gia đối với ta mới đúng là không có ý thù địch quá lớn.”

Tần Thư Hoài im lặng không nói, hắn không có ý thù địch quá lớn với Tần Bồng là bởi vì không cần thiết.

Với một người không có quyền không có thế, còn là Công chúa giống như Triệu Bồng, hắn không cần phải có ý thù địch quá lớn. Nếu như Tần Bồng thật sự ngán đường hắn, giết là được, không cần lãng phí quá nhiều tình cảm.

Nhưng Tần Bồng thì sao?

“Vương gia, con người ta nghĩ rất thoáng.”

Ánh mắt Tần Bồng trở nên dịu dàng, dường như ánh sáng tháng ba cũng phản chiếu vào đôi mắt của nàng.

“Người trên thế gian này vốn xấu xa, phản bội, hãm hại, âm mưu, giành lấy những thứ mình cần, cho nên chỉ cần người khác đối tốt với ta một chút, ta sẽ cảm thấy đây là người mình nên trân trọng.”

“Người xấu người tốt nên biết phân biệt, người khác đối xử xấu với ta là chuyện bình thường, không có gì mà phải oán ghét, ngã dưới tay người khác đó là bản thân không có năng lực. Nhưng người khác đối tốt với mình, đây là chuyện mà người khác làm điều không cần thiết, ta sẽ để trong lòng, cảm thấy thế giới này đều rất tốt đẹp.”

“Nếu như không nghĩ như vậy, mỗi người đối tốt với ta sẽ đối xấu với ta, không phải sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng sao?”

“Nhưng nếu như ta có thể nghĩ như vậy, xấu là chuyện bình thường, tốt là chuyện hiếm gặp, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao?”

Vừa nói, Tần Bồng vừa cúi đầu nhìn Tần Thư Hoài: “Vương gia đối tốt với ta, cho nên lúc không đối đầu, ta đều lấy thân phận bạn bè đối xử với ngài, thế thì đã sao?”

Tần Thư Hoài không nói, trong lòng hắn có chút đau lòng.

Hắn nhớ đến Triệu Bồng.

Mặc dù Triệu Bồng chưa từng nói những lời như vậy với hắn, nhưng hắn biết, Triệu Bồng năm đó dường như cũng nghĩ như vậy.

“Như vậy cũng tốt.” Tần Thư Hoài gật đầu, chậm rãi nói: “Không động lòng sẽ không thấy đau, không hy vọng sẽ không thất vọng.”

“Nhưng, cũng có ngoại lệ.”

Tần Bồng đẩy Tần Thư Hoài đến cửa, rũ mắt: “Ta cũng có hy vọng quá mức với người khác.”

Ít nhất, trước khi Tần Thư Hoài đút thuốc độc cho nàng, trong lòng nàng vẫn luôn có một tia hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ người này không giống như vậy.

Chỉ là cuối cùng thuốc độc đó vẫn đút vào miệng nàng, nhưng khi nàng nhớ lại thì cảm thấy, mặc dù bất ngờ nhưng lại hợp tình hợp lý.

Lúc là Khương Y, nàng phẫn nộ, oán hận, một lòng một dạ muốn giết hắn.

Nhưng đợi thời gian làm nhòa đi tình cảm, nàng cũng không thể nói được là tình cảm gì, có lẽ là tình thân, có lẽ là tình bạn, tóm lại lúc nàng phát hiện, thật ra sự kỳ vọng mà nàng dành cho Tần Thư Hoài hoàn toàn là mơ mộng của riêng mình, nàng đột nhiên cảm thấy, thật sự không có gì.

Phản bội, hãm hại, buông bỏ, mưu toan cũng đều là chuyện bình thường, nàng sẽ không vì thế mà đau lòng.

Lúc đến cửa Kiền Xuân Điện, Tần Thư Hoài quay đầu nhìn nàng, lúc ấy, nụ cười của nàng chiếm trọn đôi mắt của hắn, hắn không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Trong cay đắng có sự thăng trầm, lại có phần chế nhạo và trào phúng không thể nói rõ.

“Nàng đã từng hy vọng ai?”

Hắn hỏi.

“Tướng công của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.