Bình Sữa Của Người Yêu

Chương 12: Cuối: Yêu nhau




Nụ hôn nồng nàn thân mật kia khiến người ta chìm sâu, đến khi môi Ninh Dũ hơi trầy da, Lục Ứng Hoài mới dừng lại rồi bắt đầu giải thích sự việc ly kỳ này.

Từ việc nhóm nghiên cứu khoa học điều chế thuốc thất bại cho đến việc biến thành một đứa trẻ ba tuổi, sau đó tình cờ tuyển dụng Ninh Dũ, Lục Ứng Hoài không hề giấu giếm điều gì, thái độ hết sức chân thành.

Nhưng nói thêm một câu thì trong lòng hắn lại hồi hộp thêm một phần.

Lâu nay không chịu nói thật, liệu Ninh Dũ có giận không?

Sau lời giải thích cuối cùng, trong phòng yên tĩnh lại, mấy phút sau Ninh Dũ mới khó nhọc làm rõ mạch suy nghĩ, nhíu mày hỏi: "...... Nghĩa là chưa từng có Lục Tiểu Hoài đúng không?"

Lục Ứng Hoài lắc đầu, "Không có."

"...... Sao lại thế được."

Ninh Dũ hít sâu một hơi rồi rời khỏi vòng tay Lục Ứng Hoài, quay người đi tới cửa sổ cho tỉnh táo lại.

Anh cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn hết lên mặt, khỏi cần nhìn cũng biết mặt mình đang đỏ bừng.

So với tức giận vì bị giấu giếm, giờ Ninh Dũ chỉ thấy xấu hổ.

Những ký ức ở chung với Lục Tiểu Hoài bất chợt trỗi dậy, tạm thời khoan nhắc đến những lúc ôm hôn, Ninh Dũ đỏ mặt nhớ lại chính miệng mình nói thích hắn, đã vậy còn không chỉ một lần.

Hai gò má nóng hổi bị vùi vào lòng bàn tay, Ninh Dũ đang bối rối nghĩ xem phải đối mặt với Lục Ứng Hoài thế nào thì chợt cảm thấy eo mình bị ôm chặt.

Lục Ứng Hoài ôm anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh rồi dè dặt hỏi: "Cậu đang giận à? Ninh Dũ."

"...... Không phải tớ cố ý lừa cậu đâu, tớ chỉ lo cậu biết chuyện này sẽ sợ thôi."

Giận?

Ninh Dũ đang chìm trong nỗi xấu hổ thoáng sửng sốt, định giải thích mình không hề giận thì một giây sau, Lục Ứng Hoài hôn nhẹ lên gáy anh như lấy lòng.

Lục tổng quả thực chưa có kinh nghiệm nên chỉ biết nghiêm túc hôn rồi vụng về dỗ người: "Ninh Dũ, đừng giận nữa. Tớ hứa sau này sẽ không giấu cậu bất cứ điều gì, cậu muốn biết gì cũng được hết."

Muốn biết gì cũng được?

Lời giải thích của Ninh Dũ dừng lại, quay người nghiêm túc nhìn Lục Ứng Hoài, thật sự anh có một chuyện rất muốn biết.

"Vậy cậu nói tớ biết đi......"

"Rốt cuộc cậu bắt đầu thích tớ từ lúc nào?"

Từ khi hai người ở bên nhau, Ninh Dũ đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần.

Những lời Lục Ứng Hoài nói khi thuốc hết tác dụng chỉ giúp anh hiểu đại khái chứ chưa rõ lắm, anh thật sự rất muốn biết Lục Ứng Hoài bắt đầu rung động từ lúc nào.

Nhìn vào mắt Lục Ứng Hoài, anh hỏi: "Trước kia đã có tình cảm với tớ, sau này biến thành Tiểu Hoài, ngày ngày ở chung với tớ nên mới thích tớ sao?"

Lục Ứng Hoài mím môi rũ mắt nhìn anh, nhớ lại mình vừa nói sẽ không giấu giếm Ninh Dũ nữa, thế là cam chịu thở dài, "Không phải."

Hắn tựa đầu vào trán Ninh Dũ, nhẹ giọng nói, "Lúc mười sáu tuổi."

Tim Ninh Dũ hẫng đi một nhịp, "...... Sao cơ?"

Lục Ứng Hoài ôm mặt anh hôn lên, giữa bờ môi kề nhau tràn ra tiếng thì thầm, "Thích cậu từ lúc mười sáu tuổi cơ."

Khi nụ hôn này kết thúc thì môi Ninh Dũ bị trầy thật, nhìn như được thoa son, vừa đẹp vừa khiến người ta đau lòng.

Lục Ứng Hoài cúi đầu thổi nhẹ cho anh rồi hỏi: "Cậu còn giận không?"

Gò má Ninh Dũ lại nóng lên, lắc đầu nói, "Tớ đâu có giận."

"Chỉ hơi...... hơi xấu hổ thôi."

Không giận sao?

Lục Ứng Hoài thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không giấu được, ôm Ninh Dũ vào lòng hỏi: "Sao lại xấu hổ?"

"...... Thì, thì tại lúc trước nói với cậu mấy lời kia đó."

Ninh Dũ giải thích mập mờ nhưng Lục Ứng Hoài vẫn hiểu.

Lục Ứng Hoài là người rất cao ngạo, không quen nói thẳng mình thích gì.

Ăn bánh quy mình thích chỉ nói "tạm được", đi ăn với người mình thích cũng ra vẻ hờ hững nói "tiện đường thôi".

Nhưng giờ phút này, hắn ôm người trong lòng chặt hơn, lần đầu tiên thẳng thắn bộc lộ cảm xúc:

"Ninh Dũ, nghe mấy lời kia làm tớ vui lắm."

Cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.

Chẳng biết mưa xuân tí tách ngoài cửa sổ từ lúc nào, hạt mưa rơi xuống lá cây rồi thấm vào đất.

Trong đêm xuân dịu dàng tươi đẹp, hai trái tim rốt cuộc cũng cùng chung nhịp đập, tán tụng mối tình thầm lặng mười năm này.

Lúc Ninh Dũ nhận lời làm việc đã ký hợp đồng ba tháng.

Giờ không còn Lục Tiểu Hoài để chăm sóc nhưng công việc vẫn còn, thế là nội dung công việc biến thành hẹn hò có lương.

So với trước đây, Ninh Dũ cảm thấy độ khó của công việc này đã tăng lên đáng kể, chẳng hạn như khi nướng bánh trong bếp sẽ bị Lục tổng đi làm về ôm chầm.

Không phải ôm bình thường mà giống như trước kia anh ôm Lục Tiểu Hoài.

Một tay Lục Ứng Hoài nâng đùi anh, đột nhiên xuất hiện cảm giác mất trọng lượng khiến anh vô thức kẹp hai chân quanh eo Lục Ứng Hoài, cánh tay cũng vòng qua bả vai người trước mặt.

Chẳng khác nào bế em bé cả.

Tư thế này khiến Ninh Dũ cao hơn Lục Ứng Hoài chút xíu, anh cúi đầu hôn Lục tổng rồi nói như dỗ trẻ con, "Được rồi, thả tớ xuống đi, tớ còn nướng bánh quy nữa."

Lục tổng không nói gì mà cứ thế nhìn Ninh Dũ.

Giờ Ninh Dũ đã biết tỏng ý hắn, "Biết rồi, hôn thêm lát nữa nhé."

Răng môi quấn giao, Ninh Dũ thất thần nghĩ hình như Lục Ứng Hoài rất thích tư thế này.

Lần đầu Lục Ứng Hoài bế anh như vậy là khi hai người về thăm lại trường trung học số 1 cách đây không lâu.

Ban đêm muốn vào trường phải trèo qua một bức tường thấp cũ kỹ, khi Ninh Dũ nhảy xuống, Lục Ứng Hoài đứng dưới đỡ anh.

Gió đêm thổi qua tóc Ninh Dũ, phút chốc như trở lại lúc mười sáu tuổi.

Ninh Dũ nhảy xuống, quả nhiên được Lục Ứng Hoài vững vàng ôm trong ngực, nhưng hắn không thả anh xuống mà giữ nguyên tư thế này.

Động tác quen thuộc làm Ninh Dũ đỏ mặt, ôm cổ Lục Ứng Hoài nói, "Cậu làm gì vậy, thả tớ xuống, đây là kiểu bế em bé mà."

"Ừ."

Lục Ứng Hoài gật đầu nhìn anh, "Em bé Tiểu Ninh."

Sau đó Lục tổng có vẻ nghiện động tác này, thỉnh thoảng lại đòi bế Ninh Dũ.

Hai người chênh nhau mười centimet, Lục Ứng Hoài thường xuyên tập gym, còn khung xương Ninh Dũ khá nhỏ, thể hình chênh lệch nên ôm kiểu này cũng không thấy kỳ quái.

Ninh Dũ phản kháng vô hiệu, thế là đành chiều theo ý hắn.

Lục Ứng Hoài hết sức hài lòng, còn lâu hắn mới nói lúc trước được Ninh Dũ bế kiểu này, hắn đã tự nhủ một ngày nào đó sẽ bế Ninh Dũ giống vậy.

Bánh quy nướng chín, Ninh Dũ pha thêm một ấm hồng trà thơm ngát, hai người ngồi cạnh bàn, bản tin tài chính kinh tế trên TV nói tập đoàn dược phẩm Lục thị đang ngày càng lớn mạnh dưới sự lãnh đạo của chủ tịch mới.

"Giỏi quá nha Lục Ứng Hoài."

Ninh Dũ cười nhìn bá tổng lạnh lùng cool ngầu trên TV.

Miệng được đút cho một cái bánh quy, đổi lấy một nụ hôn lên đầu ngón tay.

"Tạm được, thành tích nhỏ ấy mà." Thói quen làm bộ làm tịch của Lục Ứng Hoài trước mặt Ninh Dũ mười năm qua vẫn không đổi, "Tớ chỉ làm bừa thôi."

"À."

Ninh Dũ nín cười rồi lại khen, "Loại thuốc mới điều chế của nhóm nghiên cứu khoa học do cậu dẫn đầu dạo này hay lên tin tức lắm."

Lục tổng gật đầu, "Ừ, tớ cũng chẳng mấy chú tâm, chỉ chọn đại một dự án để hỗ trợ cho có lệ thôi."

Hai mắt Ninh Dũ cong cong như vầng trăng cuối trời, ấm giọng hỏi, "Vậy còn tớ thì sao?"

"Cậu cũng thích tớ cho có lệ thôi à?"

"Dĩ nhiên không phải rồi ——"

Lục Ứng Hoài lập tức phủ nhận theo phản xạ, muốn giải thích tiếp nhưng lại ngượng.

Hắn mất tự nhiên ho khan mấy tiếng, vành tai ửng đỏ, nhìn vào mắt Ninh Dũ một hồi mới nói:

"Ninh Dũ, tớ yêu cậu vô cùng chân thành, vô cùng nghiêm túc."

Ngàn vạn cảm xúc yêu thương dâng trào, nỗi rung động nhiều năm xây nên những tầng cao.

Rượu ngon mười năm vào cổ, say trăm năm mới hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.