Bất Sát

Chương 1-7




Chương thứ 7: Khế ước của rồng

Lansecy không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là có khả năng mấy tháng không phát được đấu khí." Barbarise quan sát kết luận do machine liệu thương làm ra, trong lòng thở phào, kết quả của sử dụng sáu mươi sáu đường Long đấu khí chỉ là mấy tháng không dùng được đấu khí, cái giá này thật sự là quá thấp rồi.

"Barbarise, có machine liệu thương nào tốt hơn hay không?" Misery đầy mặt nộ khí, thậm chí phun ra lời tục tĩu: "Cái cỗ machine cùi bắp khốn kiếp này lại có thể nói với tôi, nó bất lực, muốn tôi sớm giúp Leola làm tang sự."

Barbarise lộ ra thần tình xám ngoét nói: "Cỗ machine liệu thương Leola dùng là cái tốt nhất đại lục Acalane rồi, là tôi đặc biệt mua để phòng học sinh ẩu đả xuất hiện thương vong, không thể tìm được cái tốt hơn nữa, ít nhất ở Acalane là không khả năng, liên minh thương tế có lẽ có cái tốt hơn."

"Đợi tới lúc tôi đến liên minh thương tế, cũng đã làm cúng cho Leola xong xuôi rồi." Misery nôn nóng đi qua đi lại, mà vẫn nghĩ không ra một cái biện pháp, cuối cùng chỉ đành hỏi: "Vậy có trị liệu sư nào tốt không?"

"Trừ phi tế ti thần diệu hai trăm năm trước đã đi gặp thượng đế sống lại, nếu không thì không thể nào có trị liệu sư tốt hơn cái machine liệu thương này nữa." Barbarise bực mình trả lời: "Trên thực tế, trên người Leola thủng nhiều lỗ như thế, không chết tại chỗ đã là kỳ tích rồi."

"Chỉ sợ này vừa chết, là chết hai người." Sắc mặt Misery trầm trọng: "Lansecy trước giờ đều rất có chủ kiến, hơn nữa vừa lại cực độ tuân thủ tinh thần kỵ sĩ, nếu cô ta biết mình lại có thể dưới tình huống mất khống chế, dùng Long Vũ kiếm chiêu giết chết Mặt Nạ Bạc, sợ rằng cô ta sẽ lấy chết để tạ tội."

Hai người này cho dù là quyết đấu với trang giáp chiến cơ cấp X hay Long Hoàng, cũng chưa chắc sẽ lộ ra thần tình tuyệt vọng, đối với tình huống hiện tại lại vô cùng nhất trí mà bó tay, ngoại trừ đối mặt nhìn nhau, vậy mà tìm không được chuyện có trợ giúp đối với tình huống.

Lúc này, thủy tinh cường hóa của phòng trị liệu vậy mà bị đánh vỡ, tiếng vang khổng lồ và mảnh vụn thủy tinh đầy trời kéo lại lực chú ý của Misery và Barbarise, một con Bạch Long nhỏ cuống cuồng tìm kiếm chủ nhân của mình, không bao lâu nó đã phát hiện Leola cả người được ngâm trong machine hình trụ trong suốt ở giữa phòng trị liệu, nó lập túc phóng đến phía trước hình trụ, cái đuôi quất vỡ thủy tinh trong suốt của machine liệu thương.

Lại là một chuyện khiến Misery và Barbarise trở tay không kịp, hai người tưởng rằng, lấy trí năng của rồng, hẳn là biết công dụng của machine liệu thương, nhưng con rồng trắng nhỏ này lại có thể đánh vỡ machine liệu thương của chủ nhân, đáy lòng hai người đều hiện lên ý nghĩ giống nhau, năm nay là năm gì, ngay cả rồng cũng biết giết chủ rồi sao?

Tiểu Bạch Long kề trán của mình lên trán của chủ nhân, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ kỳ quái "Bài nán é fu zhuō gēn? Káng è lái fu".

"Con rồng này đang làm cái gì?" Barbarise khó hiểu hỏi.

Trên mặt Misery lộ ra thần tình hoài nghi, có chút do dự nói: "Tôi từng nghe qua truyền thuyết, rồng có thể lấy tuổi thọ của mình chia xẻ với chủ nhân, nhưng ma pháp này tất phải do rồng chủ động nguyện ý phát động."

Barbarise lập tức lộ ra biểu tình có-chuyện-này-tôi-làm-sao-chưa-nghe-qua.

Misery ngượng ngùng nói: "Tôi cũng là nghe qua mà thôi, trước giờ chưa từng thấy con rồng nào chủ động chia xẻ tuổi thọ với chủ nhân."

Nhưng có lẽ trời cao cho rằng chuyện Leola làm vẫn chưa đủ để chuộc tội đi, hoặc là Anse đá Leola về cũng không chừng... trên người tiểu Bạch Long phát ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, hơn nữa dần dần tụ tập về phía trán của Tiểu Bạch Long, cuối cùng đi qua chỗ nối liền giữa trán của người và rồng, hào quang màu vàng đổi lại xuất hiện ở trên người Leola, hơn nữa trị liệu thân thể tàn tạ của Leola một cách thần tốc.

"Thật sự là cái ma pháp này!" Misery nhảy lên, trời ơi, hắn tận mắt thấy ma pháp kỳ tích rồng chia xẻ tuổi thọ với chủ nhân.

"Cái gã này rốt cuộc có gì tốt, rõ ràng đối với con rồng này khinh thường không thèm nhìn, con rồng này vì sao lại thích Leola như thế?" Barbarise trăm điều khó hiểu.

Bọn họ kỳ thực không biết một chuyện nhỏ, một chuyện vô cùng nhỏ, lại khiến một con Bạch Long Thần Thánh nguyện ý cùng hưởng tuổi thọ của nó với Leola, ở lúc Thanh Thanh bế Bảo Lợi Long đến ở lữ quán, Bảo Lợi Long nói cái gì cũng không chịu rời khỏi papa, dù sao Bảo Lợi Long cũng từng mất đi cha một lần, bây giờ tìm được chủ nhân có khí chất giống như papa, vậy thì nói cái gì cũng không muốn rời khỏi nữa.

Cho dù Thanh Thanh ôn tồn hòa nhã giải thích với Bảo Lợi Long, là muốn mang nó đi mua quần áo, nhưng Bảo Lợi Long thà ở truồng cũng không chịu đi với Thanh Thanh.

Leola cái gì cũng không nói, chỉ là cởi dây chuyền thập tự trên cổ mình xuống, đeo lên cổ của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long khó hiểu nhìn papa.

"Đây là thứ quan trọng nhất của ta, ngày mai ngươi phải trả cho ta." Leola lại nói ra một câu kỳ quái này.

Bảo Lợi Long sờ dây chuyền thập tự, hiểu rằng papa nếu đã giao thứ quan trọng nhất cho nó, thì nhất định sẽ không len lén chạy mất, nghĩ đến đây, Bảo Lợi Long cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện đi với Thanh Thanh.

Sợi dây chuyền này còn đeo trên cổ rồng của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long bạt mạng khẩn cầu hào quang màu vàng chữa lành cho Leola, nó vẫn còn chưa có trả dây chuyền cho papa đây, papa làm sao có thể chết!

Hào quang màu vàng dần dần tán đi, thân thể vốn tàn tạ của Leola thoạt nhìn cũng lành được bảy tám phần, hai người một rồng căng thẳng quan sát động tĩnh của Leola, thế nhưng đừng để cho một nửa tuổi thọ của Bạch Long Thần Thánh mất trắng đi à! Misery và Barbarise đều âm thầm cầu khấn, mong sao có thể nhìn thấy kỳ tích chân chính.

Cuối cùng, thân thể của Leola dưới quan sát chăm chú của mọi người, rốt cuộc hơi hơi di chuyển, lông mi của Leola khe khẽ run lên, cuối cùng một đôi mắt màu bạc đặc biệt lần nữa mở ra, Leola lộ ra biểu tình kỳ quái, nói: "Tôi hình như đã thấy Anse, cô ấy đá tôi một cái, còn nói... chưa cưới được vợ tốt, thì đừng đi gặp cô ấy."

"May là... ngươi còn sống." Một âm thanh cực độ yếu ớt truyền tới, khi mọi người nhìn hướng âm thanh phát ra, bất ngờ phát hiện, Lansecy cả người đang bị dịch trị liệu dầm đến ướt đẫm, hơn nữa sắc mặt tái nhợt mà dựa ở bên cạnh machine liệu thương.

"Vì sao triệt hồi lực lượng bảo vệ ngươi?" Lansecy hỏi cái vấn đề khiến cho cô liều mạng bò ra khỏi machine liệu thương cũng muốn hỏi.

"Cô rất giống... một vị cố nhân mà tôi đã nợ rất nhiều ân tình." Leola nhàn nhạt giải thích.

"Oh." Lansecy sau khi nhận được đáp án, chống đỡ thân thể yếu đuối muốn rời khỏi phòng trị liệu, trước khi đóng cửa phòng trị liệu, đột nhiên bỏ lại một câu: "Vậy... là ta xinh đẹp hơn, hay là cô ta?"

Sau một hồi yên tĩnh, Misery phì ra cười: "Xem ra Lansecy nhìn trúng ngươi rồi, Leola, ngươi có phúc đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.