Bảo Vật Giang Hồ

Chương 19: Bóng đêm trước bình minh




Lạc Thủy Lưu nhất nhất đòi về Lạc Hà sơn trang nên cho dù Lãnh Vô Song chẳng mấy thích thú nhưng vì Ngũ Thập Lang, chàng đành miễn cưỡng đi theo.

“Ta không muốn ở với cô ta, ta muốn ở cùng một biệt viện với Vô Song!”. Lạc Thủy Lưu vừa mới vào sơn trang đã đòi hỏi.

Quay đầu sang nhìn Ngũ Thập Lang với khuôn mặt tiều tụy, mỏi mệt, Lạc Cẩm Phong thở dài một tiếng rồi nói: “Như vậy không hợp lý chút nào, tiểu cô cô.”

“Mấy cái lễ giáo đó với ta chỉ là…”. Lạc Thủy Lưu lia con ngươi một vòng rồi mỉm cười nói tiếp: “…ba thứ vớ vẩn mà thôi.”

Lãnh Vô Song quay người lại, lặng lẽ nhìn về phía Ngũ Thập Lang, trái tim chàng lập tức nhói đau, cảm giác xót xa chạy khắp các tế bào trong cơ thể. Mới chỉ có ba ngày ngắn ngủi mà trông cô đã tiều tụy, yếu đuối đến mức cằm trở nên nhọn hoắt, khuôn mặt cũng theo đó mà nhỏ đi, vẻ mỏi mệt, rệu rã hiện rõ trên mặt, đôi mắt to tròn linh lợi, hoạt bát ngày nào giờ cũng mất hết cả sức sống vốn có.

Chàng nhẫn nhịn quay người đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

“Ta đã sắp xếp cho mỗi người một biệt viện, tất cả đều nằm cạnh nhau, nếu có chuyện gì thì có thể tương trợ lẫn nhau”. Lạc Cẩm Phong nhìn về phía Ngũ Thập Lang đang mệt mỏi, chán nản, ngữ khí càng thêm vài phần kiên quyết.

Nghe thấy thế, Lạc Thủy Lưu đành bĩu môi, sau đó chạy tới ôm chặt lấy cánh tay Lãnh Vô Song, mỉm cười rạng rỡ. “Vô Song, chúng ta…”. Cô đưa mắt về phía Ngũ Thập Lang. “…cùng nhau nghiên cứu bệnh tình của cô ta nhé!”

Lãnh Vô Song mặt không biểu cảm, nhanh chóng rút tay ra rồi nói: “Được.”

“Không được!”. Ngũ Thập Lang nổi giận quát, cơ thể cô run lên liên tục, khuôn mặt đỏ bừng. “Ta không muốn để cô ta điều trị!”

Càng ngày, Lãnh Vô Song và Lạc Thủy Lưu càng tiếp xúc, gặp gỡ nhiều hơn, nỗi tức giận trong cô cũng theo đó mà dâng lên từng ngày. Mấy ngày nay, càng ngày càng phẫn uất, cuối cùng chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được, lập tức bùng phát ra ngoài.

“Ngũ Thập Lang!”. Lãnh Vô Song cau chặt đôi mày.

Ngũ Thập Lang uất ức nói lại: “Mạng sống của muội, muội tự mình làm chủ, muội không muốn huynh phải nhẫn nhịn, mềm mỏng để nịnh nọt cô ta. Muội ghét cô ta, ghét cô…”

Đang nói, bỗng cô ngừng lại, gập người xuống, nỗi đau đớn như cắt ruột cắt gan bắt đầu từ cánh tay lan rộng theo huyết mạch, truyền vào tim gan. Trong mơ màng, cô nhìn thấy Lãnh Vô Song phi người bay tới.

“Ngũ Thập! Ngũ Thập!” Giọng chàng vô cùng gấp gáp, mang theo cả sự xót xa, đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, chàng mất đi sự bình tĩnh và lạnh lùng vốn có của mình, thân người khẽ run lên vì sợ hãi.

“Muội lại càng ghét huynh của lúc này…” Đôi mắt của Ngũ Thập Lang đột nhiên tối sầm lại, rồi cô ngất lịm đi.

Lạc Cẩm Phong cau chặt đôi mày, trên khuôn mặt đẹp như ngọc hiện rõ sự phẫn nộ. Chàng quay người lại, cáu kỉnh nói:

“Tiểu cô cô, cô cô định khoanh tay làm ngơ sao?”

Ánh mắt chứa đầy nỗi đau và sự thương xót vô ngần của chàng đã khiến Lạc Thủy Lưu vô cùng kinh ngạc. Tiếp đó, như hiểu ra chuyện gì, cô mỉm cười nói: “Được, nể mặt cháu!”

Lạc Thủy Lưu thành thục rút chiếc kim ra, châm vào huyệt thái dương của Ngũ Thập Lang. Ngũ Thập Lang khẽ kêu lên một tiếng nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

“Có nghiêm trọng không?”. Ánh mắt Lãnh Vô Song lộ rõ vẻ hoang mang, đôi tay càng ôm chặt Ngũ Thập Lang hơn.

“Đương nhiên là nghiêm trọng.”

Lạc Thủy Lưu vén ống tay áo của Ngũ Thập Lang lên, chỉ vào vết đen đang lan dần lên trên và nói: “Huynh xem, chất độc đã không còn khống chế được nữa, nó đang dần dần lan ra theo kinh mạch của cô ấy. Khi nào lan đến tim thì cô ấy sẽ chết ngay tức khắc.”

Ngữ khí của cô vô cùng bình thản nhưng lại khiến hai người đàn ông đứng bên cạnh mặt tái nhợt đi.

“Cô có cách nào cứu muội ấy không?”. Lãnh Vô Song hỏi.

“Trước mắt thì không có, muội chỉ có thể áp chế được nó thôi”. Nói xong, Lạc Thủy Lưu lấy ra một bình thuốc. “Mỗi ngày một viên, như vậy, độc tố sẽ không lan rộng thêm nữa. Trong thời gi­an này, muội sẽ thử điều chế thuốc giải cho cô ấy. Tuy nhiên, muội có một yêu cầu.”

Cô đưa mắt sang Lãnh Vô Song, mỉm cười tươi tắn.

“Yêu cầu gì?”. Đôi mắt Lãnh Vô Song tối sầm lại, sâu xa khó lường, bây giờ, chàng đã bình tĩnh hơn nhiều.

Lạc Thủy Lưu mím môi, vẻ mặt thẹn thùng. “Muội muốn huynh trở thành phu quân của muội. Muội muốn huynh đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy!”

Lãnh Vô Song nghiến răng không nói gì, hai tay càng ôm chặt hơn, khiến Ngũ Thập Lang trong vòng tay chàng bất giác cau mày lại, khẽ rên rỉ.

“Huynh có đồng ý không?”

Lạc Cẩm Phong đang đinh nói xen vào thì bị Lạc Thủy Lưu quay lại, lườm cho một cái. “Việc của ta không cần cháu phải quản lý, nếu không, vị cô nương này, dù có chết, ta cũng quyết không cứu.”

Lạc Cẩm Phong quá hiểu tính cách của tiểu cô cô nhà mình nên đành phải nhẫn nhịn, im lặng đứng sang một bên.

“Được, ta đồng ý!”. Sau một hồi lâu, Lãnh Vô Song cuối cùng cũng chấp thuận.

“Tốt! Bình thuốc này gi­ao cho huynh, hãy đưa tận tay cho cô ấy rồi nhanh chóng đoạn tuyệt mọi chuyện với cô ấy đi!”. Lạc Thủy Lưu mỉm cười rạng rỡ, đắc ý phẩy tay áo rồi bước đi.

Lãnh Vô Song nắm chặt bình thuốc trong lòng bàn tay, quỳ trên đất một lúc lâu, lặng lẽ nhìn Ngũ Thập Lang đang nằm trong vòng tay mình, hàm răng siết chặt, sau đó bế cô đứng dậy.

Chàng bước từng bước, từng bước một, vô cùng chậm rãi, giống như thể đang muốn níu giữ những khoảnh khắc ấm áp, hạnh phúc sau cùng của mình.

TTT

“Xưa này chỉ nghe tiếng cười của người mới, mấy ai nghe được tiếng khóc của người cũ?”. Ngũ Thập Lang rầu rĩ than ngắn thở dài, đưa mắt nhìn đôi nam nữ trong khuôn viên trước mặt. Người con trai mặc áo đen thêu hoa, tuấn tú vô song. Người con gái vận y phục trắng tựa tuyết, yểu điệu, kiều diễm, đứng ở nơi đó chẳng khác nào Lạc Thần tái thế.

“Ngũ Thập, muội vẫn có thể an nhiên chứng kiến chuyện này sao?”. Lạc Cẩm Phong ngồi tách hạt dưa rồi đưa cho cô.

Ngũ Thập Lang đón lấy, vun hết thành một đống rồi đưa cả vào miệng, mỉm cười tươi tắn, dáng vẻ như thể đang vô cùng sung sướng. “Tại sao lại không nhỉ? Nam thanh nữ tú, cảnh đẹp như ở chốn thần tiên trước mắt cực kì có lợi cho việc dưỡng thương trị bệnh của muội.”

Trái với nụ cười rạng rỡ của Ngũ Thập Lang, sắc mặt của cô càng ngày càng nhợt nhạt, đôi môi dường như không còn giọt máu nào, dưới ánh mặt trời chẳng khác gì một búp bê bằng thủy tinh mong manh, dễ vỡ.

Lạc Thủy Lưu liếc mắt qua, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang ngồi trong đình nghỉ, mỉm cười tít mắt ăn hạt dưa, trong lòng bất giác cảm thấy lo lắng không yên.

“Vô Song, huynh xem cành mai kia kìa, đẹp quá đi mất, mau ngắt xuống giúp muội!”

Lãnh Vô Song không nói gì, khuôn mặt tựa ngọc tạc không chút biểu cảm, tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: “Nếu cô thích thì tự đi mà hái!”

Lạc Thủy Lưu phẫn nộ giậm chân, nũng nịu nói: “Sau này, chúng ta sẽ trở thành phu thê, tại sao có mỗi một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế mà huynh cũng không chịu làm cho muội?”

Cô càng nũng nịu, ánh mắt Lãnh Vô Song lại càng thêm lạnh lùng. Chàng lãnh đạm nhếch miệng lên, bình thản nói: “Lẽ nào trở thành phu thê rồi thì chuyện gì cũng phải nghe theo cô?”. Nói xong, chàng khẽ “hừm” một tiếng, bước đi vài bước rồi quay đầu nhìn về phía đình nghỉ ở cách đó không xa.

Nhận thấy ánh mắt của chàng, Ngũ Thập Lang lập tức đứng bật dậy, ra sức vẫy tay.

Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ yếu ớt, cho dù cô đang cười rất tươi nhưng sắc mặt vẫn chẳng thể nào hồng hào thêm được. Lãnh Vô Song nhìn cô mà trái tim đau nhói, vài giây sau, chàng liền ép mình phải quay sang phía khác.

Đột nhiên chàng nhớ lại mấy hôm trước, khi hai người chia tay nhau …

TTT

Buổi chiều hôm đó, trời cao trong xanh, ánh nắng rực rỡ khiến biệt viện như bừng sáng…

“Ngũ Thập Lang, sau này, ta sẽ thân thiết với Lạc Thủy Lưu hơn một chút”. Giọng nói của Lãnh Vô Song trầm trầm, ánh mắt đưa về một chỗ khác, cứ như thể nơi đó đang có một bông hoa tuyệt đẹp, không thể không nhìn vậy.

“Ừm”. Ngũ Thập Lang đáp khẽ, sắc mặt tái nhợt.

“Nếu ta phải ở bên cô ấy nhiều hơn…”. Chàng ngập ngừng, cảm thấy vô cùng khổ sở, chẳng thể nào nói tiếp được nữa.

“Ừm, muội biết rồi. Nếu huynh phải ở bên cô ấy nhiều hơn thì sẽ không thường xuyên ở bên cạnh muội được nữa”. Ngũ Thập Lang tiếp lời chàng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khiến Lãnh Vô Song chẳng thể đoán được tâm tư của cô.

“Trước khi đưa ra quyết định, huynh đã bao giờ thương lượng với muội chưa?”. Ngũ Thập Lang nói nhỏ, như đang than vãn với chính mình. “Biết đâu, thứ mà muội cần không phải là những điều huynh mong muốn.”

Lãnh Vô Song kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen huyền của chàng hiện rõ nỗi hoang mang, hoảng loạn.

“Có điều, nếu huynh đã quyết định như thế thì muội sẽ ngoan ngoãn nghe theo”. Chỉ trong một đêm, dường như cô đã trưởng thành hơn nhiều. “Sau khi thân thiết hơn với cô ấy, có phải huynh sẽ thành thân, sinh con đẻ cái với cô ấy?”. Cô mỉm cười đau khổ, chằm chằm nhìn Lãnh Vô Song, lòng hi vọng rằng chàng sẽ lắc đầu phủ nhận.

“Đúng vậy!”. Lãnh Vô Song nghiến răng, lãnh đạm trả lời cô.

“À, muội hiểu rồi”. Ánh mắt của Ngũ Thập Lang bỗng trở nên thất thần.

Đột nhiên cô nhảy ra khỏi giường, cười tít mắt nói tiếp: “Thực ra thì cũng không tệ chút nào. Cô ấy xinh đẹp, giỏi gi­ang, năng động hơn muội. Huynh với cô ấy mới là nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp.”

Lãnh Vô Song ngây người đứng đó, trong ánh mắt bộc lộ rõ nỗi đau đớn tuyệt vọng, lực bất tòng tâm.

Ngũ Thập Lang nhăn mũi, phẩy ống tay áo, tỏ vẻ chẳng mấy để tâm rồi nở nụ cười rạng rỡ. “Chí ít gì muội cũng là một minh chủ võ lâm, không thể tùy tiện khóc lóc được. Cho nên, trước khi muội bật khóc, phiền huynh có thể ra ngoài được không?”

Cô chớp chớp mắt, hàng mi cong dài đã dính rất nhiều nước mắt, long la long lanh, càng khiến nụ cười trên khuôn mặt cô thêm khổ sở.

Trái tim của Lãnh Vô Song không ngừng thắt lại, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang cào cấu, xé nát. Chàng mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú hiễn rõ nét đau đớn, lặng lẽ bước ra ngoài.

Chàng vừa đi khỏi, Ngũ Thập Lang lập tức đưa bàn tay bé nhỏ lên bịt chặt miệng lại, tuy biết rõ rằng chàng làm thế là vì cô và chính chàng cũng đang vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn chẳng thể cảm thấy nhẹ nhõm. Những giọt lệ long lanh đong đầy trong khoang mắt, chỉ chực lăn xuống. Cô không dám cười, càng không dám động đậy, chỉ sợ mình vừa bất cẩn một chút là nước mắt sẽ nhân đó mà chảy ra ngoài.

“Vô Song, muội chỉ được nhìn huynh đúng một tháng nữa thôi…”

Những giọt nước mắt ương ngạnh cuối cùng vẫn tuôn chảy khỏi bờ mi của cô…

“Lac thiếu gia, tại sao trên cây của huynh mỗi ngày lại rụng xuống một loại lá khác nhau?”. Ngũ Thập Lang ngồi bên một gốc cây phong treo đầy lá ngô đồng màu vàng, nghiêm nghị cất tiếng hỏi.

Lạc Cẩm Phong nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên cây phong hôm nay mọc đầy lá cây ngô đồng màu vàng, bất giác nổi giận đùng đùng. “Hôm nay, kẻ nào phụ trách việc bài trí, sắp xếp bối cảnh trong sơn trang?”

Chàng vừa dứt lời, mấy thuộc hạ mặc quần áo đen tất tưởi chạy tới rồi cúi rạp đầu, thấp thỏm chờ đợi cơn giận của Lạc thiếu gia.

“Ngươi coi bổn thiếu gia là kẻ mù văn hóa sao? Hả? Tại sao trên cây phong lại mọc ra lá ngô đồng?”

“Dạ… Bởi vì hôm qua, thiếu gia nói rằng người muốn nhìn thấy cảnh tượng mùa thu lá vàng ngút ngàn”. Một thuộc hạ lắp bắp giải thích, vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Cảnh tượng mùa thu lá vàng ngút ngàn có nghĩa là cắm đầy lá ngô đồng lên thân cây phong sao?”. Càng về cuối, giọng nói của Lạc Cẩm Phong càng dịu dàng, đây chính là dấu hiệu của một cơn giông tố sắp sửa ập đến.

Người thuộc hạ áo đen đầu vẫn cúi gằm đầu, chẳng dám thở mạnh.

“Đúng thế, nếu treo thêm ít táo với lê thì cái cây này sẽ càng đẹp hơn”. Ngũ Thập Lang ngẩng đầu lên, nghiêm túc góp ý.

“Hả? Cô thấy thế sao?”. Lạc thiếu gia quay qua hỏi rồi khuôn mặt bỗng đổi giận làm vui, nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày, hớn hở dặn dò kẻ dưới: “Đã nghe thấy chưa? Ý tưởng của ngươi rất hay, nhưng chỉ có mỗi màu vàng của lá cây ngô đồng thì chưa đủ, mau treo thêm cho ta ít trái cây lên đó. Tìm được loại nào thì treo lên loại ấy, treo hết tất cả cho ta, như vậy mới thực sự mang lại không khí tươi vui.

Mấy thuộc hạ nhanh chóng lui xuống rồi biến mất ngay lập tức khắc. Chỉ sau một tuần trà, trên cây phong đã được treo đầy ắp các loại hoa quả.

“Đúng là linh tinh! Lẽ nào Lạc Hà sơn trang đã trở thành vườn quả tạp chủng?”

Một giọng nói ngạo mạn như thể bản thân mình là trung tâm của vũ trụ truyền tới, không ai khác ngoài Lạc Thủy Lưu.

Ngũ Thập Lang và Lạc Cẩm Phong lập tức quay đầu sang nhìn.

Vẫn là một sự kết hợp trắng đen vô cùng hoàn mĩ.

Người con gái mỉm cười yêu kiều, người con trai thì mặt lạnh như băng tuyết,

“Ngũ Thập Lang, sắc mặt của cô ngày càng nhợt nhạt đấy!”. Ánh mắt vừa lướt qua Ngũ Thập Lang, Lạc Thủy Lưu liền giật nảy mình, cô vội đưa tay ra, định bắt mạch cho Ngũ Thập Lang xem sao.

Ngũ Thập Lang lập tức lui về phía sau mấy bước rồi chắp tay sang lưng, mỉm cười nói: “Làn da của ta từ trước tới nay đều trắng trẻo như vậy, nếu cô cảm thấy ghen tị thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải lắt léo như thế!”.

Lạc Thủy Lưu phẫn uất phẩy áo, tức giận nói: “Làn da của bổn cô nương hiếm thấy trên đời, chưa nhắc đến độ trắng trẻo, mịn màng, chỉ cần nhìn lên…”

Ngũ Thập Lang lén kéo vạt áo của Lạc Cẩm Phong, ra hiệu mau lẩn đi. Cho dù là ai nếu tiếp tục nghe tiếp thể nào cũng chịu không nổi. Ngũ Thập Lang trợn mắt, làm ra vẻ buồn nôn. Đứng phía sau Lạc Thủy Lưu, Lãnh Vô Song khuôn mặt vốn dĩ đang đanh lại, vừa lướt qua bộ dạng quái lạ của Ngũ Thập Lang, khóe miệng chàng bất giác cong lên, nở ra một nụ cười rạng rỡ tựa như bông hoa bung cánh nở rộ khi tia nắng ấm áp đầu xuân vừa chiếu xuống.

Mọi bực bội, đau đớn dồn nén mấy ngày nau dường như đều tan biến hết cả.

Đang ngây người ngắm nhìn nụ cười ấy, Ngũ Thập Lang bỗng bừng tỉnh, tức tốc quay đầu sang phía khác, nắm lấy tay của Lạc Cẩm Phong rồi bỏ chạy.

“Hai người mau dừng lại, chưa nghe hết câu nói của người khác mà đã lẻn đi là cực kì thất lễ đấy!”. Lạc Thủy Lưu tức giận thét lớn, quay sang cằn nhằn với Lãnh Vô Song: “Vô Song, hai người họ quá đáng quá.”

Nụ cười tắt ngúm, đôi mắt Lãnh Vô Song lại phóng ra hàn khí giá băng.

Chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, chàng liền quay người bỏ đi mất.

“Huynh, huynh, huynh… Đúng là tức chết mất!”. Lạc Thủy Lưu phẫn nộ đá mạnh vào thân cây phong. Mấy quả lê treo trên cành không ngừng rung động, sau đó đồng loạt rơi trúng đầu cô.

Khiến cho mái tóc được cô chải chuốt cầu kì theo kiểu Bôn Nguyệt lập tức biến thành bình địa.

“Ta ghét lê!”. Cô thét lớn.

Tiếng thét kinh hồn làm số chim bồ câu đậu trên cành cây hoảng hốt bay tán loạn tứ phía. Không bay lên trời như đồng loại, một con bồ câu béo ục ịch tung cánh lượn vài vòng rồi đậu trên đầu Lạc Thủy Lưu.

Cái mông cong tớn lên, nó nhanh chóng điểm xuyết trên mái tóc của cô một “bông cúc Ba Tư” màu trắng.

Lạc Thủy Lưu hoàn toàn sụp đổ, thân người cứng đờ, lập tức hóa thạch.

“Á á á… Tiểu Ngũ Thập, tại sao lại là mày?”. Nhìn thấy con chim Ngũ Thập đậu trên đầu Lạc tiểu thư, người thuộc hạ đứng ở phía xa suýt chút nữa bật khóc tu tu. Người này nhanh chóng chạy tới, bắt lấy con bồ câu trắng béo ị với cái mông cong tớn đang liên tục phun hoa, gập người xin lỗi Lạc Thủy Lưu rồi chạy biến mất tăm mất dạng.

Để lại Lạc Thủy Lưu đứng ngây người ra đó một lúc, cuối cùng bật khóc, căm phẫn thét lớn: “Ta căm ghét tất cả những thứ có tên là Ngũ Thập!”

Lãnh Vô Song bỗng nhoẻn miệng cười, ánh mắt hiện rõ nét vui vẻ.

TTT

Đêm xuống, Ngũ Thập Lang nằm trong chăn mà vẫn cảm thấy lạnh giá vô cùng,

Vết đen ở cánh tay của cô đã lan rộng lên phía trên, chẳng khác nào một con bọ đen sì đang bò ngoằn ngoèo trên làn da trắng trẻo của cô, trông vô cùng đáng sợ.

“Không uống thuốc, chẳng biết mình sẽ còn sống được mấy ngày nữa…”. Ngũ Thập Lang thở dài rồi lấy chiếc bình sứ màu trắng từ trong người ra, ngắm đi ngắm lại dưới ánh trăng sáng trong đang hắt vào phòng qua khung cửa sổ.

“Còn hai ngày nữa là hết tháng, chuẩn bị đến sinh nhật của cha rồi”. Cô lẩm bẩm một mình, đưa tay lên gãi gãi đầu, lại thở dài một tiếng. “Đứa con bất hiếu như mình dù thế nào cũng phải về cho đủ quân số.”

Năm mươi đứa con thiếu một, con số này chẳng đẹp gì cả, chắc chắn Tiêu lão gia sẽ không vui tẹo nào.

Nghĩ vậy, Ngũ Thập Lang liền nhảy ngay xuống giường, bỏ chiếc bình sứ màu trắng vào ngăn kéo của chiếc bàn gỗ đặt bên cửa sổ. Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi cởi thanh kiếm Thư Thanh ở bên thắt lưng ra, dùng vạt áo lau đi lau lại thật sạch.

“Ai nói là lương duyên trời định chứ?”. Trong bóng tối, cô nở một nụ cười đầy chua chát, ngón tay khẽ lướt qua từ bao kiếm lên đến chuôi kiếm. Sau một hồi im lặng, cô đặt thanh Linh Tê bảo kiếm xuống mặt bàn.

Thanh kiếm bỗng rung lên, tiếng rung rất khẽ khiến người ta không thể cảm nhận được.

“Dù sao mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.” Ngũ Thập Lang đẩy cánh cửa gỗ ra, hít một hơi thật sâu, gi­ang rộng hai tay, mỉm cười rạng rỡ rồi nói: “Vô Song, tạm biệt…”. Đột nhiên cô ngừng lại, nghĩ một lúc rồi bật cười, ủ dột đính chính: “À không, phải nói là vĩnh biệt huynh, Vô Song.”

Một hồi lâu sau, cô từ từ hạ tay xuống rồi đi về phía con đường nhỏ ra khỏi sơn trang, chẳng thèm quay lại lấy một lần.

“Muội cứ thế mà ra đi sao?”.

Giọng nói nhỏ nhẹ, trầm trầm mang theo sự trách móc, từ trong bóng tối, một người mặc y phục màu tím nhạt bước ra. Mặt tựa ngọc tạc, tóc đen như lụa, trông chẳng khác nào một bông hoa lan nở rộ giữa đêm khuya.

“Đúng thế, muội rất ghét biệt li nên lúc nào cũng lén lút bỏ đi trước”. Ngũ Thập Lang cười tít mắt trả lời rồi vẫy vẫy tay. “Chúng ta tạm biệt ở đây luôn, Lạc thiếu gia. Muội phải quay về nhà, sắp đến lễ mừng thọ của cha muội rồi”. Cô cười cười. “Không biết muội còn có thể cùng cha đón mấy cái lễ mừng thọ nữa, vậy nên, được cái nào hay cái đấy thôi.”

Mặt bỗng tái nhợt đi, Lạc Cẩm Phong hốt hoảng hỏi: “Muội không muốn giải độc nữa thì thôi, nhưng còn Lãnh Vô Song, lẽ nào muội không muốn nói gì với huynh ấy sao?”

Ngũ Thập Lang càng cười rạng rỡ hơn. “Có tiểu cô cô của huynh bên cạnh, thời gi­an trôi qua, tự nhiên huynh ấy sẽ quên muội thôi. Ngay từ đầu, huynh ấy đã muốn tìm một người con gái đẹp như Lạc Thần. Bây giờ, giấc mộng thành sự thật, huynh ấy còn có gì bất mãn nữa chứ?”

Dưới ánh trăng, đôi mắt của Lạc Cẩm Phong càng sáng trong thêm vài phần, chàng cười hỏi: “Thế còn ta, muội không định nói gì với ta sao?”

Chàng ngừng lại giây lát rồi lại nở nụ cười rạng rỡ, nói tiếp: “Ngũ Thập, muội có biết rằng ta rất thích muội không?”

Ngũ Thập Lang chỉ cười, một lúc sau, cô khẽ nói: “Có một số người tuy nhìn như bạn bè, nhưng kì thực lại vượt trên bạn bè, sống thì kết gi­ao tri kỉ, chết thì mãi mãi nhớ nhau. Lạc thiếu gia, coi như Ngũ Thập Lang này trèo cao, nhưng chúng ta hãy làm kiểu bạn bè như vậy, có được không?”

Chỉ là bạn bè, không màng gió trăng!

Lạc Cẩm Phong mím chặt môi, không nói gì, một lúc sau, chàng mới miễn cưỡng mỉm cười. “Muội thực sự muốn bỏ đi cho gọn gàng, nhanh chóng, thế nhưng, một cô gái trẻ lên đường giữa đêm khuya thanh vắng, khoảng cách từ Kim Lăng đến Dương Châu không quá xa nhưng cũng không thể coi là gần được. Vậy nên, hãy để một người bạn bè như ta đưa muội về nhà nhé!”

Ngũ Thập Lang vui vẻ gật đầu. “Vậy thì làm phiền Lạc thiếu gia rồi”. Ánh mắt, giọng nói thản nhiên, thân thiết như người một nhà vậy.

Lạc Cẩm Phong thở dài, sau cùng vẫn chẳng thể nào kìm nén được sự lạc lõng trào dâng trong lòng. Trên thế gi­an này, mọi thứ đều có thể tranh đoạt được, duy mỗi tình yêu là giành không được, đoạt không xong.

Bởi vì trời đã nửa đêm nên gió lạnh càng thêm buốt giá, Lạc Cẩm Phong đã cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa có rèm che bằng chăn bông, phía trong xe còn trải một tấm đệm vừa dày dặn vừa ấm áp. Vừa mới lên xe, Ngũ Thập Lang đã hớn ha hớn hở lăn lộn mấy vòng liền.

“Không ngờ còn có cả lò sưởi”. Ngũ Thập Lang đặt chiếc lò sưởi làm bằng đồng vào trong lòng. Hơi ấm nhanh chóng truyền ra, không lâu sau, toàn thân cô đã trở nên ấm áp vô cùng.

Lạc Cẩm Phong nhoẻn miệng cười. “Đương nhiên rồi, cả thứ muội cần lẫn thứ muội chưa nghĩ tới, ta đều chuẩn bị đầy đủ.”

Đôi mắt chàng long lanh, mang theo hơi ấm và sự dịu dàng hiếm thấy.

Ngũ Thập Lang ho nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại, giả vờ như đang tịnh tâm dưỡng thần, né tránh ánh mắt dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình cảm của Lạc thiếu gia.

Không phải cô không hiểu hay không cảm nhận được tình cảm của chàng, có điều, một tình yêu đã khiến cô hao tâm tốn sức đến mức này rồi thì những tình yêu khác đối với cô chỉ là gánh nặng tâm lý không hơn không kém.

TTT

Ánh trăng sáng lung linh, cơn gió đêm thổi vào căn phòng của Lãnh Vô Song, mang theo cả tiếng động.

Không hiểu sao đêm nay, chàng cứ cảm thấy thấp thỏm không yên trong lòng.

Quay trái lật phải, xoay đi xoay lại mà trái tim chàng vẫn chẳng thể nào an định được. Lãnh Vô Song thở dài rồi ngồi bật dậy, cầm lấy thanh Linh Tê bảo kiếm đặt ở bên gối theo thói quen.

Bỗng nhiên toàn thân chàng rung động.

Thanh kiếm Hùng Thanh trong tay chàng không ngừng rung lên, giống như một người đang vô cùng đau đớn, ôm chặt lấy miệng, khóc không thành tiếng.

Chàng cau mày nhìn thanh kiếm với ánh mắt nghi hoặc.

Thanh bảo kiếm càng lúc càng rung động mạnh hơn, thậm chí còn phát ra những tiếng “leng keng”.

“Lẽ nào Ngũ Thập Lang…?”

Vội vã tới mức chẳng kịp mặc áo ngoài, chàng tức tốc vận khí bay sang biệt viện của Ngũ Thập Lang.

Căn phòng của cô tối đen như mực, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt lại. Lãnh Vô Song đứng trước cửa phòng, đưa tay tiến gần về phía chiếc cửa gỗ. Đúng lúc ngón tay vừa chạm vào cửa thì chàng lại rụt lại, cứ đưa ra rồi rút về như vậy mấy lần liền. Sau cùng, chàng nghiến chặt răng, hạ quyết tâm, đưa tay đẩy mạnh cánh cửa gỗ đó ra.

Cánh cửa vừa mở ra, ánh trăng liền theo đó mà chiếu vào căn phòng.

“Ngũ Thập Lang, ta vào phòng nhé!”. Do dự đứng ngoài một hồi rồi Lãnh Vô Song từ từ bước vào.

Trong phòng, những chỗ ánh trăng không rọi tới được đều mang màu đen huyền bí. Lãnh Vô Song đưa mắt nhìn lướt qua, trái tim đột nhiên đập thình thịch, trên giường, chăn gối được gấp gọn gàng, không hề có dấu tích được dùng qua.

Chàng hoang mang, sợ hãi nhìn quanh, khi lướt qua chiếc bàn gỗ đặt gần cửa sổ, nỗi bi thương, đau đớn trong lòng chàng chợt trào dâng mãnh liệt.

Thanh kiếm Thư Thanh trong cặp Linh Tê bảo kiếm đang nằm gọn gàng, đơn côi trên mặt bàn.

Phía dưới còn có một bức thư.

Lãnh Vô Song cố bắt bản thân bình tĩnh lại rồi bước đến, nhặt bức thư lên, từ từ mở ra. Trong đó là mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, xô xô lệch lệch một cách phóng khoáng, rất phù hợp với tính cách xưa nay của Ngũ Thập Lang.

“Trả huynh thanh kiếm, muội không thích huynh nữa. Chúng ta vĩnh biệt từ đây.”

Chữ “biệt” được viết rất đậm và kéo dài, cho thấy tâm trạng người viết lúc đó vô cùng hỗn loạn, phức tạp.

Khoảnh khắc đó, Lãnh Vô Song cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, lá phổi bị rút hết tất cả không khí. Chàng đau đớn, bàng hoàng ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đó.

Bàn tay đặt trên lồng ngực, nơi trái tim đang nhói đau, chàng cố gắng hít thở đều đặn.

Bàn tay còn lại tì vào mép bàn, chàng chợt phát hiện ra ngăn kéo bàn được đóng lại một cách cẩu thả. Chàng mở ngăn kéo ra, trong đó là một tấm vải màu đen, chính là tấm vải của một bộ y phục chàng mặc trước kia, không biết Ngũ Thập Lang đã lấy được từ lúc nào.

Cạnh tấm vải là một bình sứ nhỏ màu trắng,

Chàng đưa tay ra, run run mở nắp chiếc bình nhỏ, đổ từng viên từng viên thuốc ra lòng bàn tay.

Mỗi khi đếm một viên, trái tim chàng lại đau thêm một phần, đây chính là những viên thuốc mà chàng phải bỏ đi sự tự tôn để có được, vậy mà lại Ngũ Thập Lang vứt bừa bãi ở nơi đây.

Không nhiều không ít, đúng ba mươi viên, toàn bộ đều nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.

“Ngũ Thập, muội là đồ ngốc!”

Thì ra, cô thà rằng hàng ngày chịu nỗi đau như cắt da cắt thịt khi độc tính phát tác chứ quyết không dùng loại đan dược giảm đau liệu thương này của Lạc Thủy Lưu.

Suốt hai mấy ngày trời, cô đã âm thầm chịu đựng không chỉ nỗi đau đớn về thể xác mà cả nỗi đau tinh thần, giương mắt nhìn chàng cũng Lạc Thủy Lưu sớm tối bên nhau. Đối với cô, chuyện này tàn khốc biết bao!

Từng viên đan dược rơi xuống khỏi bàn tay chàng, nỗi đau đớn xé lòng trào dâng khiến chàng gập người về phía trước, tay ôm chặt lồng ngực.

Đau đớn…Thực sự quá đỗi đau đớn!

Trước kia, cho dù bị thương tích đến độ nào, chảy biết bao nhiêu máu, chàng cũng chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, chẳng khác nào trái tim bị cắt thành mười miếng, mỗi miếng đều đang rỉ máu, đau đớn không thôi.

Nỗi đau đớn này đã vượt quá sức chịu đựng của chàng.

“Á!...”. Chàng thét lớn rồi rút kiếm ra, những chỗ kiếm lướt qua, mọi thứ đều bình thường như cũ, nhưng sau nửa tuần trà, đồ đạc trong căn phòng tan nát, gãy đổ hết cả.

Lãnh Vô Song hạ kiếm xuống, đứng ở giữa căn phòng, thở dốc từng hồi, dần dần định thần lại.

“Ngũ Thập Lang, lần này đến lượt ra đi tìm muội, dù ở trên trời hay dưới đất, ta quyết không bao giờ buông tay muội nữa.”

Chàng đưa tay ra, vận khí thu lại thanh kiếm Thư Thanh trên mặt bàn, lau chùi kĩ càng từng chút, từng chút một, khóe miệng chợt nhếch lên, tỏa ra luồng hàn khí thường thấy. “Muội bảo thứ đã tặng đi rồi, sao ta có thể thu lại được? Đúng là làm bừa!”

Hơn nữa, đây còn là mối lương duyên do trời định nữa!

Cao lùn béo gầy, già trẻ lớn bé, người nào người nấy nước mắt đầm đìa, gọi tên cô câu sau càng to hơn câu trước.

Bị một đoàn người chen chen chúc chúc, lôi lôi kéo kéo mãi cho tới khi người ép sát vào bờ tường, Lạc Cẩm Phong vô cùng kinh hãi.

“Tất cả im lặng, lão gia đến đón tiểu thư đây.”

“Ngũ Thập à, cha nhớ con đến chết mất!” Tiêu lão gia nước mắt lã chã, tất tưởi chạy lại khiến cho số mỡ thừa toàn thân được dịp nhún nhảy rung rinh.

Ông vừa cất tiếng khóc là một đoàn các dì các mẹ ở đằng sau cũng khóc lóc ỉ ôi theo, ầm ĩ loạn xạ vây quanh Ngũ Thập Lang, khóc đến mức chết đi sống lại.

“Tiểu Ngũ Thập đáng thương của mẹ, con nhìn xem, cằm con nhọn đến mức có thể cứa đứt tay mẹ rồi đấy, hãy nhìn xem, khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt ra này…hu hu…hu hu…”

“Tiểu Ngũ Thập của mẹ, nhìn xem, gầy tới mức chẳng thấy ngực đâu nữa…”



Tiếng khóc lóc, kêu than không ngừng truyền tới, khiến Ngũ Thập Lang hoa mày chóng mặt, tức giận quát lớn: “Không được khóc nữa, im miệng lại hết cho con!”

Tất cả mọi người lập tức nín thinh, nghẹn nấc liên tục, sụt sà sụt sịt, nước mắt rưng rưng, long lanh nhìn về phía cô.

“Dạ thưa, Tiêu lão gia, phải chăng nên để Ngũ Thập Lang vào phủ trước rồi hãy hàn huyên tiếp ạ?”. Lạc thiếu gia đang bị ép sát bên góc tường, lớn tiếng phát biểu qua biển người mênh mông. Ngũ Thập Lang lúc này vô cùng yếu ớt, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chàng e rằng chất độc sẽ càng phát tác nhanh hơn.

“Hả? Cậu là ai thế?”. Tiêu lão gia nghển cổ lên nhìn Lạc thiếu gia đang bị ép sát bờ tường, khuôn mặt nhanh chóng rạng rỡ như bông cúc Ba Tư. “Xin hỏi công tử năm nay bao nhiêu tuổi, nhà có những ai…”. Ông hớn ha hớn hở chen qua biển người, nắm lấy bàn tay Lạc Cẩm Phong, thân thiết hỏi tiếp: “… công tử đã có thê tử, hẹn ước gì chưa?”

Ngũ Thập Lang hoàn toàn không biết nói gì, nhanh chân chạy vụt vào trong phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.