Ân Oán Quan Trường

Chương 19: Tuần phủ Hà Nam gia




Sự việc xảy ra thật nhanh, nhanh đến mức không ai nhìn thấy.

Khi Hàn Ngọc Trác vừa dợm ngồi xuống thì Phí Sở Thiên gắt nhỏ :

- Bao Phẩm Trung!

Là người được vận áo đỏ, Bao Phẩm Trung chỉ dưới ba người chỉ huy của Đông Xưởng. Chức vụ của hắn cao mà võ công cũng thật cao. Ba tiếng gắt nhỏ của Phí Sở Thiên là lệnh.

Hàn Ngọc Trác vừa ngồi xuống thì thanh đao trong tay của Bao Phẩm Trung đã nhoáng lên. Người ta đồn rằng có một bận đi trong vùng lau sậy rậm rì, một con rắn chậm quay từ sau phóng tới. Khi đầu rắn chạm vào ống quần của Bao Phẩm Trung thì Phí Sở Thiên đi sau mới thấy và ông ta vội kêu lên. Trong khi đó, thanh đao của Bao Phẩm Trung còn nằm trong vỏ, nhưng đầu rắn vẫn rơi và mỏ rắn không làm sao chạm được tới da mặc dầu vải quần đã rách rồi.

Tay đao của Bao Phẩm Trung thật là vừa nhanh và thật chính xác. Bây giờ thanh đao của hắn là thanh đao trần. Thanh đao được gài trong sợi dây đai da. Hắn rút đao không theo từ thế dưới rút lên, hắn rút ngang. Nghĩa là thanh đao tiện sợi đai da và đi luôn vào lưng Hàn Ngọc Trác, và tiếng rú tiếp cùng một lúc.

Là một người nhãn lực không phải tầm thường, nhưng Phí Sở Thiên cũng chỉ thấy được từ lúc Bao Phẳm Trung rút đao đâm xuống, sau đó là không kịp thấy. Sau tiếng rú, ông ta mới thấy thanh đao của Bao Phẩm Trung rơi xuống đat, hắn ôm bàn tay thụt tuốt ra sau.

Trên tay Hàn Ngọc Trác có thêm một thanh đao: "Vô Nhân đao".

Và bây giờ hắn mới đứng lên. Mu bàn tay của Bao Phẩm Trung sưng lên một cục tím bầm. Vô Nhân đao quả nhiên chưa vấy máu. Thanh Vô Nhân đao không ai thấy rút ra, cả Phí Sở Thiên một cao thủ trong hàng tuyệt thủ cũng không làm sao kịp thấy.

Hàn Ngọc Trác thắng Bao Phẩm Trung không phải bằng chiêu thế mà là bằng sức nhanh của thanh đao. Hàn Ngọc Trác ngó Phí Sở Thiên, hắn cười :

- Phí đại nhân, không sợ thanh danh của Đông Xưởng mất hay sao?

Phí Sở Thiên định thần, đôi mày rậm của ông ta cau lại. Da mặt còn tím hơn hồi nãy. Tên áo đỏ đứng gần máy động, nhưng thanh Vô Nhân đao đã ghim sát yết hầu của hắn.

Hàn Ngoc Trác gằn giọng :

- Tuy không có mũi nhọn. nhưng thanh đao này vẫn có thể xuyên thấu ra sau cổ của ngươi. Đi đi, đừng để ta nổi nóng.

Tên áo đỏ xuôi tay, chúc mũi dao xuống đất và sau một giây ngần ngừ, hắn quay mình lùi tuốt lại phía cầu thang. Phí Sở Thiên gầm lên một tiếng, bàn tay của ông ta đẩy tới thật nhanh. Hơi lạnh bốc nghe buốt cả khoang thuyền.

Hàn Ngọc Trác chuyển thanh đao sang tay trái thật nhanh, bàn tay phải dựng lên theo :

- Đây là Dương Cương thủ.

"Âm Sát công" gặp "Dương Cương thủ" không cần phải nói, chỉ cần chạm vào nhau là đã biết ngay. Phí Sở Thiên tái mặt nhảy tránh lui ba bước. Hàn Ngọc Trác rút tay về đứng yên một chỗ mỉm cười. Cao thủ gặp nhau, nhất là chạm phải "khắc công", họ không cần phải phí sức thêm, vô ích.

Phí Sở Thiên tuy phải nhảy tránh lui nhưng vẫn chưa phải mang thương. Tuy nhiên đánh nữa cũng chẳng có ích gì mà còn bất lợi. Đông Xưởng có mặt nơi đay có hai ưu thế. Một là chiêu thế cộng với cái nhanh của đám thuộc hạ, nhất là Bao Phẩm Trung, thêm vào đó là nội lực của Cát Trường Giang. Thứ hai, ngón chưởng âm độc của người thủ lãnh. Cả hai thứ đó đã cùng được trưng bày và cùng được thu dọn cả hai. Cục diện bị "đông" lại một cách rất rõ ràng.

Phí Sở Thiên nạt lớn :

- Hàn Ngọc Trác, ngươi dám manh tâm cướp khâm phạm của triều đình...

Hàn Ngọc Trác khoát tay :

- Phí đại nhân, rất mong là vì danh dự của một người cầm đầu Đông Xưởng, đại nhân đừng chụp lên đầu của thảo dân cái nón quá rộng như thế. Đây là chuyện đánh cuộc công bình do chính đại nhân đề xướng mà.

Phí Sở Thiên trừng mắt :

- Nhưng Triệu Đức Chính đâu phải là người của Lương gia tiêu cục?

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Không phải là người của Lương gia tiêu cục, nếu Triệu đại nhân là người của Lương gia thì làm sao anh em họ lại phải dầm sương dày nắng để kiếm lấy bát cơm khốn khó một đời như thế?

Phí Sở Thiên chộp ngay :

- Đánh cuộc là công bằng, không phải là người của Lương gia tiêu cục thì không dính líu gì đến họ.

Hàn Ngọc Trác cười cười :

- Có chớ sao không. Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia mà bị bắt mất, cái tội danh "cấu kết với thổ phỉ bắt cóc đại thần" đang tròng lên đầu của họ, làm sao lại nói không dính líu đến.

Phí Sở Thiên mím môi :

- Hàn Ngọc Trác, ngươi có tài lợi khẩu, nhưng ngươi nên nhớ rằng ở đây có ta, trên kia còn có bay tên đầu lãnh và chín tên võ sư của Đông Xưởng, liệu ngươi có thoát được hay không?

Hàn Ngọc Trác cười :

- Biết chớ sao không! Thảo dân còn biết đại nhân là người sinh trưởng ở vùng phương Bắc nữa. Vì thế cho nên đại nhân không quen thủy chiến, và hơn nửa người ở đây cũng giống như Phí đại nhân.

Hắn vừa nói vừa dộng đầu Vô Nhân đao xuống ván thuyền. Nước từ dưới bắn lên như một cái vòi thật lớn.

Phí Sở Thiên tái mặt. Quả không hổ với danh của Trường Bạch thế gia, chẳng những võ công cao mà hành động của hắn lại được nghiên cứu điều tra thật kỹ. Thảo nào người ta đồn rằng, khi đến một vùng nào, đối phó với phe phái nào, Trường Bạch thế gia đã nắm chắc trước về lai lịch và sở trường sở đoản của đối phương như nắm những tên thuộc hạ của chính họ.

Phí Sở Thiên giận run nhưng không còn cách nào khác hơn, ông ta đành phải lui về phía cầu thang. Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

- Phí đại nhân, ở đây bất tiện. Tốt hơn hết là chúng ta nên lên trên rồi nói chuyện nhiều hơn.

Hắn cúi xuống đưa tay bồng Triệu đại nhân, nhưng hắn vùng khựng lại. Vừa cắt phăng một thân áo của Triệu đại nhân để nhét bít chỗ nước vô, Hàn Ngọc Trác vừa gọi với :

- Phí đại nhân, nếu không phải đại nhân lừa thảo dân thì chính đại nhân đã mắc lừa. Nguời này không phải Triệu đại nhân đâu.

Phí Sở Thiên dừng ngay lại. Hàn Ngọc Trác cúi xuống lòn tay ra phía sau ót của "Triệu đại nhân" giật phăng một cái. Từ nơi đó một mảnh da mỏng dính lọt lăn ra phía trước: một cái mặt nạ. Nhưng Hàn Ngọc Trác vụt sững sờ. Phí Sở Thiên có thể không biết con người đó, nhưng hắn nhận ra: Tần Đức Nghĩa!

Phí Sở Thiên mở tròn đôi mắt, cái miệng của ông ta há hốc trông thấy đến thảm thương.

Sắc diện đó không qua được mắt của Hàn Ngọc Trác, hắn cười cười :

- Bằng vào sự việc như thế này, quả đúng là Phí đại nhân đã bị lừa.

Da mặt của Phí Sở Thiên hết tím nhưng hoàn toàn tái mét.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Thôi, chúng ta nên đi lên trên là hay hơn.

Hắn cúi xuống bồng xốc Tần Đức Nghĩa, một tay cầm thanh Vô Nhân đao. Phí Sở Thiên giận run nhưng rồi cũng phải đi lên.

° ° °

Lên khỏi cầu thang, không biết bao giờ bên trên gần hai mươi người dao kiếm tuốt trần vây chặt lấy.

Hàn Ngọc Trác vẫn làm như không có gì, hắn bồng Tần Đúc Nghĩa và cầm thanh đao cười nói :

- Phí đại nhân, nếu đại nhân muốn bắt thảo dân, thì ít nhất cũng trở lại ngồi yên trên ghế, cầm một chén trà rồi nói chuyện cũng đâu có muộn.

Phí Sở Thiên tức gần ói máu. Ông ta nói không ra tiếng, chỉ khoát tay về phí thuộc hạ và dậm chân bước thẳng về phía trước. Cây trụ cầu thang thật lớn, bị cái dậm mạnh của Phí Sở Thiên làm cho nát vụn rơi lộp độp xuống khoang thuyền. Hàn Ngọc Trác bước theo. Hắn mỉm cười, biết lão cáo già đang tức lắm.

Đám thuộc hạ Đông Xưởng thấy chủ nhân không ra lệnh, nên chúng đành phải dang ra, nhưng cũng không giải tán, cứ theo Phí Sở Thiên ra khoang trước.

Hàn Ngọc Trác vẫn biết còn trong thế bị bao vây, nhưng hắn làm như không thấy, cứ ung dung đi theo Phí Sở Thiên. Khi ông ta ngồi vào ghế thì hắn cũng buông Tần Đức Nghĩa xuống đất dựa dưới chân ghế và ngồi vaog chỗ cũ.

Phí Sở Thiên không nói một tiếng nào. Hơi thở của ông ta dồn dập, chứng tỏ cơn tức giận vẫn còn nặng lắm. Là một con người thanh danh chẳng những chấn động triều đình mà còn chấn động cả võ lâm, thế nhưng bây giờ lại bị thiên hạ chơi một vố quá đau, làm sao còn bình tĩnh cho nổi. Cái tức hơn hết là nếu giá như không có Hàn Ngọc Trác khám phá, để mang cái tên già này về Đông Xưởng, đối với vị chỉ huy của lão mới phải làm sao?

Hàn Ngọc Trác soi thấu tim đen của lão cáo già, hắn cười cười :

- Phí đại nhân, trước khi về đến Đông Xưởng mà khám phá ra chuyện giả mạo này, đáng lý phải được coi là trong cái rủi có cái may.

Phí Sở Thiên hừ hừ hai tiếng và vùng ngay chân đạp mạnh lên đầu Tần Đức Nghĩa. Cây trụ khá lớn ở cầu thang mà còn bị ông ta dẫm nát, cái đầu của Tần Đức Nghĩa chắc chắn không thể cứng hơn. Nhưng cũng may, chân của Hàn Ngọc Trác lẹ hơn chân lão. Hắn khều một cái, thân hình của Tần Đức Nghĩa văng tuốt ra ngoài. Bàn chân của Sở Phi Thiên ấn xuống mặt ván làm gãy nát một tấm rơi xuống đáy thuyền. Cơn giận của ông ta vẫn còn ngùn ngụt.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Phí đại nhân, giết hắn vô ích. Để hắn lại không chừng còn để kiếm Triệu đại nhân.

Phí Sở Thiên hỏi :

- Tên thất phu này là ai?

Hàn Ngọc Trác đáp :

- Hắn tên là Tần Đức Nghĩa, vốn người thân tín của Trần đại nhân.

Phí Sở Thiên sửng sốt :

- Hắn chính là thuộc hạ thân tín của Triệu Đức Chính? Và cũng là người của Tàn Khuyết môn?

Hàn Ngọc Trác lắc đầu :

- Không phải, cái mà bọn đại nhân gặp không phải là Tàn Khuyết môn đâu. Chính thảo dân đã gặp Tàn Khuyết môn chân chính, họ cũng đang tìm kiếm cái bọn hạ lưu giả danh giá họa cho họ đó.

Phí Sở Thiên thiếu điều ói mật. Lão ngồi trân trân không nói được tiếng nào. Nếu phải thua trí một môn phái có danh thì cũng còn đỡ dở, đằng này lại đi thua một đám hạ lưu giang hồ, quả thật tức tối không làm sao chịu nổi.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Phí đại nhân, bây giờ thì cả thảo dân và Phí đại nhân cũng đều không biết Triệu đại nhân hạ lạc phương nào, mà bọn cướp bắt người cũng không biết trốn nơi đâu. Chắc chắn chỉ có vị thuộc hạ thân tín của Triệu đại nhân là biết rõ mà thôi.

Khu Luận và Nhạc Võ Dương cùng bước lên, họ định chụp lấy Tần Đúc Nghĩa, nhưng thanh Vô Nhân đao của Hàn Ngọc Trác đã đưa ra cản lại :

- Phí đại nhân, ngay bây giờ mà mình trở mặt với nhau thì lại càng bất lợi, xin đại nhân hãy giữ gìn quý thuộc hạ đừng vọng động.

Phí Sở Thiên khoát tay, bọn Khu Luận lui bước trở lại.

Hàn Ngọc Trác nói tiếp :

- Tình hình bây giờ quả thật đã quá rõ ràng. Phí đại nhân rất cần người này mà thảo dân cũng không tha hắn. Tốt hơn hết là cứ theo phương sách "ôn hòa" của Phí đại nhân để làm một chuyện ôn hòa hơn mà cũng vừa rất công bình. Giải khai huyệt đạo của tên này, buộc hắn phải cung chiếu. Sau đó chúng ta chia ra, ai đưa được Triệu đại nhân thoát hiểm thì công thuộc về người ấy. Thảo dân thấy rằng như thế là không có công bằng nào hơn nữa, không biết Phí đại nhân có thấy thế không?

Phí Sở Thiên móm miệng một lúc khá lâu, sau cùng ông ta xầm xì :

- Được rồi, ta nhường ngươi lần nữa. Khu Luận.

Khu Luận dợm bước tới nhưng Hàn Ngọc Trác đã chặn nói :

- Thảo dân còn một điều, mong Phí đại nhân cho hạn.

Phí Sở Thiên quắc mẳt :

- Điều gì?

Hàn Ngọc Trác nói :

- Bây giờ anh em họ Lương đã thành thứ yếu, mong đại nhân cho thảo dân biết chỗ ở của họ?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Phí Sở Thiên nói :

- Ta đã đem họ đổi lấy tên Triệu Đức Chính giả này.

Hàn Ngọc Trác cau mặt :

- Chẳng hay Phí đại nhân chủ động hành sự hay là do đối phương đề nghị?

Phí Sở Thiên đáp :

- Tự nhiên là họ đề nghị trao đổi và ta cần là Triệu Đúc Chính chứ đâu phải bọn họ Lương. Thế nên đề nghị của chúng được ta chấp nhận rất dễ dàng.

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Bây giờ thì chuyện đã rõ ràng. Bọn người đó chẳng những có thù với Triệu đại nhân mà lại có thù cả với Lương gia huynh đệ. Nếu không thì chúng không khi nào dám ghẹo đến Đông Xưởng, nhất là đối với Phí đại nhân.

Sự đề cao lúc này đồng nghĩa với bị sỉ nhục, nhưng Phí Sở Thiên cũng không thể giận Hàn Ngọc Trác, lão gầm gầm :

- Không nói gì nữa, đáng trách là tại ta hành sự hồ đồ. Bây giờ hãy giải khai huyệt đạo cho tên này rồi hẵng hay.

Hàn Ngọc Trác nói :

- Xin đại nhân cho thảo dân hỏi thêm câu nữa. Chẳng hay chúng có thái độ sẽ đối phó với bọn anh em họ Lương như thế nào không?

Phí Sở Thiên đáp :

- Theo cách nói của chúng thì có lẽ chúng sẽ phế bỏ võ công của họ rồi giam vào một chỗ cho đến chết.

Hàn Ngọc Trác rúng động, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố thản nhiên :

- Hành vi thật là độc ác, giả như họ giết phứt một lượt còn dễ chịu hơn.

Phí Sở Thiên cười gằn :

- Nếu được như thế thì chúng đâu còn lợi hại nữa.

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Đúng như thế, người đã ác thì không thể có lòng nhân được. Thôi bây giờ giải quyết vụ này đi.

Không đợi Phí Sở Thiên ra lệnh, Khu Luận bước tới vỗ liên tiếp vào người của Tần Đức Nghĩa. Như đang nằm mơ giật mình tỉnh dậy, Tần Đức Nghĩa mở mắt ra ngơ ngác. Nhưng khi chạm phải đôi mắt của Hàn Ngọc Trác là lão nhắm mắt lại ngay.

Hàn Ngọc Trác mỉm cười :

- Tần lão hãy còn nhớ vãn bối chứ? Tính ra từ ngày ở Lương gia tiêu cục đến nay chỉ có mười mấy hôm thì lý nào quên được.

Tần Đức Nghĩa làm thinh.

Hàn Ngọc Trác nói tiếp :

- Tần lão, bây giờ ở đây không phải là Lương gia tiêu cục, ngoài vãn bối ra còn có Đông Xưởng "Vô Địch Sát Thủ" Phí đại nhân. Chắc Tần lão biết cực hình của Đông Xưởng rồi chứ? Theo vãn bối biết thì dù mình đồng da sắt, một khi đã vào đến Đông Xưởng rồi thì cũng phải mềm như bún thiu. Vì thế cho nên không dám để cho Phí đại nhân mất công, vãn bối xin báo trước cho Tần lão biết để liệu mà nói rõ.

Tần Đức Nghĩa nhắm mắt làm thinh như không nghe không thấy.

Hàn Ngọc Trác ngẩng mặt nhìn Phí Sở Thiên lắc đầu :

- Phí đại nhân, thảo dân coi như bất lực.

Phí Sở Thiên trầm giọng :

- Khu Luận.

Không nghe lên tiếng, nhưng Khu Luận đã đi sát bên mình Tần Đức Nghĩa. Một chân của hắn đặt ngay vào gáy. Không thấy hắn vận công, cũng không thấy hắn lộ một vẻ gì. Hắn làm mà như chính hắn cũng không hay.

Gân mặt Tần Đức Nghĩa giật giật liên hồi, toàn thân run bắn như thằn lằn đứt đuôi, thế nhưng lão ta vẫn không mở mắt và cũng không hề há miệng. Hàn Ngọc Trác chợt rùng mình, hắn thấy dưới bàn chân của Khu Luận đã có máu rỉ ra, đầu ngón chân của hắn đã lún vào da thịt của Tần Đức Nghĩa.

Thật là khủng khiếp, lối trân tấn đó không chết người nhưng cơn đau không làm sao chịu nổi. Hàn Ngọc Trác bất nhẫn, hắn không thể làm chuyện ấy. Hắn có thể bỏ chuyện khảo cung để tìm cách khác, nhưng hắn cũng không thể ngăn cản. Bởi vì đại cuộc, cần phải biết sào huyệt của bọn bắt cóc Triệu đại nhân.

Một mạng của vị đại thần liêm chính và chín mạng của đám hào kiệt họ Lương không thể không hành động.

Tần Đức Nghĩa vẫn không hề hé môi. Bàn chân của Khu Luận càng ấn mạnh. Thình lình, Hàn Ngọc Trác vụt nhổm dậy, một tay gạt Khu Luận, một tay điểm nhanh vào trọng huyệt của Tần Đức Nghĩa.

Phí Sở Thiên chưa kịp hỏi thì Hàn Ngọc Trác đã ngẩng mặt lắc :

- Phí đại nhân, vô ích. Bọn chúng đưa cho ta một người nhưng cũng như trao một xác chết.

Phí Sở Thiên trừng mắt :

- Chúng đã phế hủy tên đó rồi phải không?

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Chẳng những chúng đã cắt lưỡi mà toàn thân tử huyệt cũng đã phế cả rồi. Bây giờ người này đã chẳng nói được mà một ngón tay cũng không cử động được. Chúng liệu khi đại nhân phát hiện đây là Triệu đại nhân giả thì cũng chẳng tra cứu được gì.

Phí Sở Thiên hai tay run bắn, lão phóng xuống ghế đá một đá vào đầu của Tần Đức Nghĩa, một tiếng dội khô khan y như trái dừa khô bị bổ làm đôi. Đầu của Tần Đức Nghĩa không bể nát mà lại nứt ngay chính giữa. Chuyện giết người của Đông Xưởng là một chuyện như cơm bữa, Hàn Ngọc Trác đã biết từ lâu nhưng bây giờ chính mắt hắn mới chứng kiến. Hắn rùng mình quay đi chỗ khác.

Phí Sở Thiên quát lớn :

- Ném hắn xuống sông.

Nghe tiếng động của bước chân Khu Luận, Hàn Ngọc Trác mới quay lại đúng vừa thấy được Tần Đức Nghĩa được xách lên và có một vật rơi ngay chân của Hàn Ngọc Trác. Không một ai nhìn thấy, không ai thèm nhìn đến cái thây của Tần Đức Nghĩa. Hàn Ngọc Trác nhặt lấy vật đó và bằng tất cả khôn ngoan hắn cất cái vật đó vào lưng một cách dễ dàng.

Hơi giận vẫn cành hông, Phí Sở Thiên đập mạnh tay xuống bàn. Bình trà, chén trà bật lên nát vụn.

Hàn Ngọc Trác thở phào :

- Cứ theo tình hình này thì Phí đại nhân cũng như thảo dân chỉ còn cách nhắm mắt mà mò.

Phí Sở Thiên vụt cười gằn :

- Nếu cần mò thì là bọn ta chứ trong đó không có ngưoi.

Nhìn sát khí hừng hực trên mặt Phí Sở Thiên. Hàn Ngọc Trác cau mặt :

- Sao? Phí đại nhân muốn giải quyết thế nào?

Phí Sở Thiên quắc mắt :

- Ngươi còn định tìm kiếm Triệu Đức Chính phải không?

Hàn Ngọc Trác gật đầu :

- Chuyện ở đây tuy thất bại nhưng cũng chưa phải là tuyệt vọng. Chỉ cần cố sức thì chắc chắn không đến nỗi phải bí đường, Phí đại nhân có thấy thế không?

Chỉ có một câu đầu, chỉ bằng vào sát khí trên mặt lão, Hàn Ngọc Trác thừa biết lão định làm gì. Nhưng hắn cứ ngây thơ để xem thái độ của lão trắng trợn đến đâu. Người của Đông Xưởng không bao giờ nghĩ về phương tiện. Bất cứ việc gì, nếu cần giết hàng vạn người để thu lấy một kết quả nhỏ nhoi nào đó thì họ vẫn xem hàng vạn người đó là phương tiện.

Phí Sở Thiên nhìn thẳng vào mặt Hàn Ngọc Trác bằng cặp mắt rực lửa :

- Ngươi điếc rồi sao? Ta đã bảo chuyện tìm Triệu Đức Chính tới đây không có mặt ngươi nữa.

Hàn Ngọc Trác cười :

- Phí đại nhân có con đường của Phí đại nhân, còn thảo dân có con đường của thảo dân. Tự nhiên trong lực lượng của Phí đại nhân không có mặt thảo dân rồi.

Phí Sở Thiên bĩu môi :

- Tưởng ngươi thông minh không ngờ ngu quá. Ta muốn nói là bắt đầu từ giờ phút này ta sẽ giúp cho ngươi thoát khỏi cuộc sống phiền toái ở thế gian này, biết chưa?

Hàn Ngọc Trác làm bộ ngơ ngác :

- Ủa, không tra được gì ở Tần Đức Nghĩa thì tại sao Phí đại nhân lại định hành hung thảo dân?

Phí Sở Thiên bật cười ha hả ngửa vào thành ghế, vừa cười lão vừa đập tay trên thành ghế như vừa khám phá ra một chuyện lạ vui quá. Nhưng khi đang cười thì thân hình lão vụt bắn lên, hai gót chân lão tông ngay vào giữa ngực Hàn Ngọc Trác.

Thật là một cú đánh bất ngờ mà thế đánh cực kỳ hiểm ác. Một tiếng dội rung rinh cả chiếc thuyền, cái ghế Hàn Ngọc Trác đang ngồi bị hai chân của Phí Sở Thiên làm nát ra thành từng mảnh văng bắn khắp nơi.

Da mặt của Phí Sở Thiên tím bầm vì giận giữ, Hàn Ngọc Trác ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ nhe răng cười chọc tức. Nhiều tiếng binh khí khua lên, cả đám Đông Xưởng ào ào như một bầy thú dữ. Phía sau lưng Hàn Ngọc Trác là sông, hắn chỉ còn phía trước, mà phía trước thì màn lưới thép của binh khí sáng ngời.

Khu Luận xông lên trước nhất. Thanh Vô Nhân đao của Hàn Ngọc Trác ngoáng lên.

Cộc!

Không biết bằng chiêu thế gì, cũng không ai biết lộ số của đường đao. Người ta chỉ thấy thanh đao của Khu Luận rơi xuống, mu bàn tay của hắn u lên một cục đỏ bầm.

Nhiêu tiếng lốp cốp nổi lên, Hàn Ngọc Trác vọt ngang qua đầu bọn Đông Xưởng, hắn lướt tới đâu hai chân của hắn khua tới đó. Bọn Đông Xưởng tốp ngã ngửa, tốp ngã nghiêng, đầu tên nào cũng u lên một cục.

Phí Sở Thiên quát lớn :

- Bắt hắn cho ta.

Lão giận giữ dậm gãy nát hai tấm ván sàn, nhưng Hàn Ngọc Trác đã không còn ở đó, hắn đã lên bờ và mất hút về xa. Tội nghiệp cho gã lái thuyền họ Lưu, chuyến này hắn phải gọi thợ sửa chữa chiếc thuyền, vì mui, ván đá gáy hư khá bộn. Nhưng cũng không sao. Đĩnh bạc hơn một lượng của Hàn Ngọc Trác cho hắn cũng hãy còn thừa. Cùng lắm hắn chỉ tốn tiền sửa chữa độ vài quan...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.